"Các hạ nói cũng phải, có được vị huynh đệ như vậy thì thật là đáng quý. Chuyện Tần Gia nhất định sẽ được xử lí thích đáng, các hạ không cần áy náy trong lòng. Dù sao, cái chết của vị huynh đệ kia cũng phải do các hạ mà ra."
Ngạn Mạch mở lời an ủi, Trường Thiên không những không thấy được an ủi còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Hắn có tài đức gì mà được quan lớn mở lời an ủi, càng nghe càng ngửi thấy mùi vị không tầm thường. Sẽ không phải hắn bị người tính kế trong âm thầm chứ? Hắn ghét bị tính kế.
"Đa tạ đại nhân đã an ủi. Tại hạ cảm kích khôn cùng."
Nghĩ thì nghĩ nhưng lễ nghĩa phải chi toàn. Trường Thiên ôm quyền tạ ơn. Mục Huyền nhìn mọi chuyện trong mắt, nội tâm khó hiểu nhưng cũng không dám xen vào. Nam tử phó thủ chỏ quan sát không nói, nhưng xem thái độ của Ngạn Mạch với y, có thể thấy sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai người, xem chừng nam tử phó thủ này có địa vị không đơn giản như bề ngoài.
"Không có gì. Các hạ khách khí, gặp là duyên, bản quan cũng nhắc nhờ các hạ một câu. Tu luyện đột phá quá nhanh rất dễ khiến căn cơ bất ổn, các hạ nên chú ý rèn luyện và ổn định căn cơ, nếu không về sau khó tiến giai." Ngạn Mạch khoát tay, lại ra tiếng nhắc nhở.
Dù sao Ngạn Mạch cũng là người đi trước, thấy Trường Thiên tu luyện nhanh chóng như vậy cũng lo lắng mới tiếng nhắc nhở. Còn về sau này thế nào chỉ có thể xem tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-phan-phai-cua-dai-phan-dien/1054092/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.