Chương trước
Chương sau
"Các hạ nói cũng phải, có được vị huynh đệ như vậy thì thật là đáng quý. Chuyện Tần Gia nhất định sẽ được xử lí thích đáng, các hạ không cần áy náy trong lòng. Dù sao, cái chết của vị huynh đệ kia cũng phải do các hạ mà ra."
Ngạn Mạch mở lời an ủi, Trường Thiên không những không thấy được an ủi còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Hắn có tài đức gì mà được quan lớn mở lời an ủi, càng nghe càng ngửi thấy mùi vị không tầm thường. Sẽ không phải hắn bị người tính kế trong âm thầm chứ? Hắn ghét bị tính kế.
"Đa tạ đại nhân đã an ủi. Tại hạ cảm kích khôn cùng."
Nghĩ thì nghĩ nhưng lễ nghĩa phải chi toàn. Trường Thiên ôm quyền tạ ơn. Mục Huyền nhìn mọi chuyện trong mắt, nội tâm khó hiểu nhưng cũng không dám xen vào. Nam tử phó thủ chỏ quan sát không nói, nhưng xem thái độ của Ngạn Mạch với y, có thể thấy sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai người, xem chừng nam tử phó thủ này có địa vị không đơn giản như bề ngoài.
"Không có gì. Các hạ khách khí, gặp là duyên, bản quan cũng nhắc nhờ các hạ một câu. Tu luyện đột phá quá nhanh rất dễ khiến căn cơ bất ổn, các hạ nên chú ý rèn luyện và ổn định căn cơ, nếu không về sau khó tiến giai." Ngạn Mạch khoát tay, lại ra tiếng nhắc nhở.
Dù sao Ngạn Mạch cũng là người đi trước, thấy Trường Thiên tu luyện nhanh chóng như vậy cũng lo lắng mới tiếng nhắc nhở. Còn về sau này thế nào chỉ có thể xem tạo hóa.
Trường Thiên nghe lời này cũng mỉm cười thầm thở phào nói: "Đa tạ Ngạn đại nhân nhắc nhở, tại hạ đã ghi nhớ."
Trường Thiên tu luyện dựa vào tài nguyên mua từ hệ thống, đồ xuất ra từ hệ thống đều là chính phẩm, phàm phẩm làm sao có thể so.
Đồ trong Thương Thành có phân chia tinh cấp, nhưng trong mỗi tinh cấp lại đều là thượng phẩm. Cho dù Trường Thiên chỉ có tư chất bình thường thì cũng có thể dùng đan dược để tăng nhanh tiến độ tu luyện mà không lo ngại tác dụng phụ.
Cũng nhờ vậy nên Trường Thiên mới nội trong ba ngày trở thành Hậu Thiên võ giả Ngưng Cốt Cảnh trung kì.
Ngạn Mạch chỉ biết hắn đột phá trong gần nữa tháng mà không biết thực tế hắn chỉ dùng năm ngày. Nếu biết chắc còn kinh ngạc hơn. Nhưng Trường Thiên cũng sẽ không ngốc nghếch đến nổi nói ra, chỉ thầm chấp nhận thuyết pháp của Ngạn Mạch để tránh rắc rối và phải giải thích nhiều.
Còn về căn cơ, không cần Ngạn Mạch nhắc nhở, Trường thiên cũng hiểu tầm quan trọng của nó. Dù sao kiếp trước Trường Thiên xem một đống phim võ hiệp cũng không phải bạch xem.
Dù là thế giới huyền huyễn, tu chân, tu tiên hay võ hiệp. Thì căn cơ luôn là yếu tố quyết định rất nhiều thứ. Cho nên dù tu luyện cảnh giới gì cũng không thể quên rèn luyện căn cơ vững chắc. Căn cơ càng vững chắc thì việc tu luyện càng thuận buồm xuôi gió.
Ngạn Mạch gật đầu cười cười. "Vậy là tốt." Dừng lại, liếc nhìn Mục Huyền một cái rồi nghiêm túc hỏi: "Nói thật, bản quan có chuyện này không hiểu. Hi vọng các hạ có thể giải đáp. Thông qua lời Tử Minh và Hà Tri Thức khai báo, bản quan rất hứng thú với thủ đoạn khống chế người của ngươi đấy. Thật không biết ngươi đã làm gì mà có thể khiến Mục Huyền vì ngươi hiệu lực như vậy?"
Đáy lòng Trường Thiên trầm xuống, quả nhiên bị chú ý rồi. Mục Huyền ngồi kế bên thì thấp thỏm, hết nhìn Trường Thiên lại nhìn Ngạn Mạch và nam tử phó thủ. Chuyện bị khống chế, gã cũng không nói rõ với ai về chi tiết, chỉ mong Trường Thiên sẽ không nghĩ là do gã để lộ mà tiến hành trừng phạt. Gã vẫn còn muốn có thêm Hộ Thân Ngọc.
— QUẢNG CÁO —
Từ lúc được nếm thử công dụng của Hộ Thân Ngọc, nói thật, Mục Huyền đã bị mua chuộc. Hiện tại chỉ cần có Hộ Thân Ngọc làm thù lao, kêu gã làm gì cũng được. Gã là kẻ sợ chết, nay có bảo vật hộ mệnh thì sao lại không ham cho được.
Mà gã đã lăn lộn giang hồ trăm năm, chỉ mới nghe nói về Hộ Thân Ngọc chứ chưa được dùng. Thế lực có thể có Hộ Thân Ngọc, ít nhất cũng cần Luyện Khí Đại Sư hoặc là Chưởng Thiên cường giả toạ trấn mới có thể chế tạo. Việc chế tạo Hộ Thân Ngọc không phải là đơn giản, đòi hỏi các hạng yêu cầu khắc khe từ nguyên liệu cho đến tu vi của người chế tạo. Trên giang hồ cũng có một thế lực nổi tiếng với việc chế tạo Hộ Thân Ngọc, giá trị xa xỉ không phải có tiền là mua được.
Nay, gã lại biết được trên người của Trường Thiên có Hộ Thân Ngọc. Thú thật là lúc đó gã cực kì kinh ngạc. Gã không tin Trường Thiên chỉ có một cái, cũng không tin trong tình huống chỉ có một cái Hộ Thân Ngọc lại giao nó cho gã mà không giữ lại để phòng thân. Nhưng Trường Thiên lại giao cho gã, điều đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ trong tay Trường Thiên rất có thể còn Hộ Thân Ngọc, số lượng có thể có rất nhiều. Vì có rất nhiều mới không ngại mà tùy tiện cho gã một cái.
Nếu là như vậy, vậy gã phục tùng Trường Thiên không phải là không được. Có Hộ Thân Ngọc cũng đồng nghĩa với có rất nhiều khả năng, gã hiện tuy có suy đoán nhưng chưa có chứng cứ xác thực nên cũng chưa dám khẳng định. Nhưng không ngại gã có thời gian đi tìm hiểu. Chỉ cần đi theo Trường Thiên, gã cuối cùng cũng sẽ rõ mọi thứ.

Mặc kệ nội tâm Mục Huyền suy nghĩ ra sao, Trường Thiên lúc này cũng không rõ. Hắn chỉ đang sầu lo không biết lí do của bản thân có đủ sức thuyết phục được Ngạn Mạch, không để Ngạn Mạch miệt mài theo đuổi câu trả lời.
Ban đầu còn xưng huynh gọi đệ, nhưng nay xưng hô đã bị thay đổi. Trường Thiên cũng biết hiện tại Ngạn Mạch là lấy thân phận Tổng Bộ Đầu nói chuyện với hắn. Trường Thiên cũng càng không yên lòng.
Trường Thiên cũng không nghĩ đến sẽ bị người lưu ý nhanh như vậy. Một Hậu Thiên võ giả có thể sai khiến một Tiên Thiên võ giả vì bản thân mà bán mạng thì tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người quan tâm.
Ai biết ngươi có thể điều khiển một Tiên Thiên võ giả, sau này có thể khống chế Nguyên Thần võ giả hay không. Cho dù là đề phòng cũng tốt, hay có tư tâm cũng thế. Chuyện này một khi bị người phát hiện nhất định sẽ gây ra sự chú ý không nhẹ.
Hoặc giả nếu có thể biết được thủ đoạn khống chế võ giả có tu vi cao hơn bản thân, thì đó có thể sẽ là một ám chiêu rất mạnh. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ có người có tư tâm, vì để biết được thủ đoạn này mà bất chấp tất cả moi thông tin từ Trường Thiên. Đến lúc đó, Trường Thiên thật sự sẽ gặp chuyện không hay.
Trường Thiên cũng hiểu điều đó, nên đã cố gắng giữ bí mật. Chỉ là không nghĩ đến đám người Hà Tri Thức lại lắm miệng như vậy. Vì muốn nộp công đầu trạng mà cái gì cũng nói. Nhưng có thể làm sao bây giờ, hắn chỉ có thể nên giận, tâm tình thấp thỏm mà tìm cách phá cục. Căng da đầu lên mở miệng.
"Ngạn đại nhân..."
Trường Thiên còn chưa nói xong, Ngạn Mạch đã ngắt lời nói, thanh âm lạnh nhạt: "Ngươi có thể nói là dựa vào truyền thừa của sát thủ Chân Cương Cảnh kia để lại mà may mắn có thể khống chế Mục Huyền. Nhưng hiển nhiên, bổn quan không tin."
Ngạn Mạch đã nói rất rõ ra đó, Trường Thiên chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Đúng là Trường Thiên tính sẽ dùng truyền thừa Chân Cương Cảnh kia làm tấm chắn. Nhưng hiển nhiên hiện tại không thể rồi.
Nếu sát thủ Chân Cương Cảnh kia có khả năng đó thì đã sớm nổi danh giang hồ, hoặc là làm địa đầu xà một phương. Nào có thể lưu lạc đến nổi làm một sát thủ vô danh, không ai biết tên.
Cho nên Trường Thiên cũng không thể làm gì khác hơn là nói rõ. Chỉ có thể đánh cược Ngạn Mạch không phải là kẻ tiểu nhân, nếu không thì lần này Trường Thiên thảm rồi. Nhưng trước đó, hắn vẫn muốn giãy giụa một phen. — QUẢNG CÁO —
Trường Thiên cười khổ bất đắc dĩ nói: "Ngạn đại nhân, tại hạ có điều không rõ, tại sao đại nhân lại chắc chắn là tại hạ khống chế Mục Huyền. Chẳng lẽ Mục Huyền không thể vì tại hạ hiệu lực sao?"
Ngạn Mạch ánh mắt sắc bén nhìn Trường Thiên, lại nhìn Mục Huyền, trầm giọng nói: "Bản quan cũng chưa nói Mục Huyền không thể vì các hạ hiệu lực, nhưng chuyện này cũng thật là kì lạ. Mục Huyền vốn là người của Tần Gia, nhận được nhiệm vụ mà truy sát toàn Cẩu Gia. Theo lí mà nói không thể có chuyện vì các hạ mà phản bội Tần Gia, trừ phi hai người quen nhau trước đó và có quan hệ không bình thường. Nhưng rất rõ ràng là hai người không hề quen biết nhau. Cứ cho là vì lúc đó các hạ còn là một người bình thường, Mục Huyền vì cố kị Thiên Luật mà không hạ sát thủ với các hạ. Nhưng theo tình huống bình thường thì phải bắt các hạ về giao cho Tần Gia."
"Ta không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó khiến Mục Huyền không những không giết chết các hạ mà còn cứu các hạ. Sau này còn một mực nghe lệnh các hạ làm việc. Nhưng ta có thể thấy, lòng Mục Huyền không phục các hạ, thậm chí còn có một tia oán hận nhưng không dám làm gì. Lần đó Mục Huyền đến Định Võ Môn Tam Huyền Đạo giao chứng cứ cho bản quan. Bản quan thông qua lời nói và cử chỉ của Mục Huyền có thể thấy rõ điều đó. Nếu đã không phục thì sao sau khi các hạ trở thành võ giả. Không những không ra tay giết chết đem đầu các hạ về Tần Gia lĩnh thưởng, mà còn tiếp tục vì các hạ làm việc."
"Chỉ những điều đó, bản quan có thể kết luận: Mục Huyền không phải không muốn, mà là không thể. Lí do không thể thì chỉ có vài thuyết pháp. Một là Mục Huyền và các hạ có quan hệ không bình thường nên hiệu trung, nhưng loại thuyết pháp này như đã nói là không thể nào, cho nên loại bỏ. Thứ hai là cam tâm tình nguyện hiệu trung, thuyết pháp này cũng không đúng vì Mục Huyền không phục các hạ, cho nên loại bỏ. Vậy thì chỉ có điều thứ ba chính là bị người nắm điểm yếu khống chế. Nhưng điểm yếu đó là gì? Bản quan lại rất muốn nghe các hạ trình bày."
Ngạn Mạch biết Trường Thiên có điều lo nghĩ nên cũng không làm khó dễ mà nói luôn: "Các hạ yên tâm, bản quan chỉ là hiếu kì, tuyệt đối sẽ không làm hại các hạ. Thậm chí còn có thể giúp các hạ che giấu chuyện này, không để cho ai biết. Định Võ Môn hoàn toàn có thể làm được chuyện này."
Lập luận thật sắc bén, không có gì phản bác được. Quả nhiên không thể khinh thường trí thông minh của cổ nhân.
Trường Thiên còn có gì không hiểu, chỉ có thể thầm cười khổ. Nghe các suy luận của Ngạn Mạch chỉ có thể lắc đầu thở dài trong lòng: Thật là sơ sót a~~
Có thể khống chế Mục Huyền chính là dựa vào dược vật, hiển nhiên không thể khiến Mục Huyền thật sự trung tâm với Trường Thiên. Cho nên bị phát hiện cũng là chuyện có thể hiểu được.
Trường Thiên ôm quyền hướng Ngạn Mạch nói: "Ngạn đại nhân thật khiến tại hạ khâm phục. Đúng là Mục huyền bị tại hạ khống chế mà làm việc. Nhưng không phải do tại hạ nắm điểm yếu của Mục Huyền, mà là dùng dược vật khống chế."

Bây giờ Trường Thiên chỉ có thể trông mong Ngạn Mạch đã nói sẽ làm. Thật sự không làm chuyện gì gây hại cho hắn. Nếu không hắn thật sự sẽ rất thảm.
Một Hậu Thiên võ giả muốn trốn thoát khỏi một Tông Sư võ giả, đó là chuyện không thể nào.
Cho nên dù có không cam tâm cỡ nào, Trường Thiên cũng chỉ nói thật.
Chung quy Trường Thiên quá yếu, nếu không cũng không phải chịu ấm ức này. Giây phút này Trường Thiên thề sẽ không từ thủ đoạn, bằng bất cứ giá nào cũng phải trở nên mạnh mẽ.
Chỉ cần có thể cho Trường Thiên đứng trên đỉnh phong, dẫm đạp tất cả mọi thứ dưới chân. Trường Thiên đã thấy mãn nguyện.
Ngạn Mạch đáy mắt lóe tia sáng nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt lại ẩn hiện tia không cam lòng và quyết tâm điều gì đó từ Trường Thiên. Nhưng Ngạn Mạch cũng không nói gì, chỉ âm thầm gợi tia hứng thú.
— QUẢNG CÁO —
Ngạn Mạch thật rất muốn xem thử, Trường Thiên này có thể làm được những gì.
Ngạn Mạch vẫn còn nhớ, cái hồi hắn còn là một thiếu niên đầy nhiệt huyết lại phải trãi qua thảm án diệt môn. Ngay giây phút đó, đáy lòng của hắn chỉ có một chấp niệm là phải trở nên mạnh mẽ và giết chết kẻ thù.
Sau này trong quá trình bị truy sát, Ngạn Mạch lọt nhầm vào một hang động, đạt được truyền thừa từ một vị Võ Tiên. Cũng nhờ vậy mà hắn thoát thai hoán cốt, tu vi một đường tiến nhanh. Cuối cùng có đủ năng lực báo thù và đi đến ngày hôm nay.
Cho nên, Ngạn Mạch rất muốn biết Trường Thiên có thể đi đến mức nào. Dẫu sao xét về một khía cạnh nào đó, Ngạn Mạch và Trường Thiên đều từng trãi qua thảm án diệt môn. Chỉ khác ở chỗ, Ngạn Mạch là thật bị diệt môn, còn Trường Thiên ít nhất vẫn có người thân còn sống sót.
Nghe Tử Minh nói Cẩu Gia vẫn còn có người sống sót. Cũng không biết đám ăn mày này có lai lịch xuất thân ra sao mà lại có đủ loại lá bài tẩy bảo mệnh.
Cho nên đến cuối cùng có đến hai người tính cả Trường Thiên là ba, còn sống.
Trường Thiên thì ở đây, còn hai người kia thì không biết. Người Tần Gia vẫn đang tìm kiếm.
Có điều, Tần Gia sắp tới cũng sẽ không được yên thân. Chuyện gì cũng có thể còn có đường sống. Nhưng ai lại có thể ngờ được Tần Gia lại to gan lớn mật đến như vậy. Lại ngang nhiên trộm long tráo trùng, hãm hại người khác phạm tội tru di tam tộc.
Cho dù hoàng đế có muốn tha thì Trịnh Gia cũng sẽ không bỏ qua. Xem chừng sắp tới triều đình lại có phong ba cực náo nhiệt.
Thu hồi suy nghĩ lung tung. Ngạn Mạch nghe Trường Thiên nói là dùng dược vật khống chế Mục Huyền thì hứng thú lại tăng lên gấp đôi.
Ngạn Mạch tuy không phải cái gì cũng biết, nhưng cũng biết rất nhiều thứ. Đối với dược vật có thể không chế người khác, Ngạn Mạch cũng biết vài loại. Nhưng những loại đó cái nào không phải có giá trên trời, có tiền chưa chắc mua được. Lại còn rất hiếm có.
Cho nên việc Trường Thiên dùng dược vật khống chế Mục huyền thật khiến Ngạn Mạch hiếu kì, tò mà không thôi.
"Ồ, không biết các hạ dùng loại dược vật gì? Có thể cho bản quan xem được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.