Nhan Bộ Thanh một bước lên mây, vốn phải là như vậy. Nhưng đối lập với lên trời, Nhan Bộ Thanh cảm giác từ khi mình sinh ra đã sống trong địa ngục. Mẹ gào khóc và đầy vết thương, gương mặt người đàn ông kia đầy dữ tợn và cơn giận dữ đánh đập. Nỗi tuyệt vọng hết ngày này qua ngày khác, là toàn bộ thời thơ ấu của hắn.
Nhan Bộ Thanh nhớ rõ mình chết đi như thế nào. Có khi hắn vẫn cảm giác được sự đau đớn nặng nề trên trán vì nện vào gạch cùng với máu ấm áp chảy ra. Ngoài hai cái đó, mùi rượu nồng nặc trên người gã kia cứ quanh quẩn ở bên chóp mũi, không thể tan biến. Hắn hận gã đàn ông mang đến tất cả đau khổ, nhưng hắn càng hận mẹ mình hơn.
Bao nhiêu tín nhiệm, bao nhiêu ỷ lại thì có bấy nhiêu oán hận bà phản bội và vứt bỏ hắn. Tâm tình oán hận tích tụ qua ngày tháng, cho dù là cái chết cũng không thể tiêu trừ. Cứ như vậy, hắn bị nỗi oán hận của mình giam cầm trong mảnh đất này, giam cầm trong nơi mà hắn từng vô số lần muốn thoát khỏi.
Song như thế cũng tốt, ít nhất bởi vì oán hận mà hắn lấy được sức mạnh, thành công trả thù người đàn ông kia. Khiến ngày qua ngày, gã sống trong sợ hãi và tuyệt vọng. Hắn cố gắng thoát khỏi rừng cây nhỏ dù không lớn nhưng vây hãm hắn trong đó.
Chẳng qua điều này không thể làm giải tỏa nỗi căm hờn. Cuối cùng, hắn trút hết sự tức giận lên người đám lữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nu-phu/2259254/quyen-5-chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.