Giọng nói run rẩy nhưng không thể tin được... Trong đó chất chứa đầy sự nhớ nhung.
Nàng quay người nhìn người nam nhân đứng cách đây không xa.
Nam nhân kia vội vàng lao vê phía nàng, nhìn có chút đia cuồng.
Nàng cứ đứng đấy không cử động, không biết tại sao khi nhìn người nam nhân này nàng có cảm giác vô cùng thân thuộc cũng nhữ sẽ không làm hại nàng.
Đột nhiên lúc này một bàn tay kéo nàng tránh, là Minh Thần kéo nàng về sau lưng hắn.
Nam nhân dừng lại nhìn về phía Minh Thần với ánh mắt không có chút thiện ý.
Minh Thần cười:
"Bắc Hoàng bệ hạ ta đã chuyển lời là ngày mai rồi còn gì... Trời đã muộn Tiểu Anh cũng đã mệt ta và nàng lên trở về nhà trọ..."
Bắc Dực trừng to mắt nhìn hắn.
Minh thần không có lùi bước trước ánh mắt của Bắc Dực.
"Ta đã nói ngày mai là ngày mai... Ngày mai ngày muốn nói, muốn hỏi hay làm gì ta đều không cản... Vậy xin cáo từ, hai người chìng ta xin trở về ngài cứ ở đó đi dạo đi..."
Nói xong hắn kéo nàng đi tiếp rồi hoàn toàn lẫn vào trong đàn người đông đúc.
Trở về nhà trọ hai người lên phòng, vừa vào phòng đã thấy Minh Tĩnh vô cùng là yên lặng đọc sách, có vẻ cảm nhận được có người vào nên cậu bé ngửng đầu lên nhàn nhát nói:
"Mừng hai người đã về..."
Nàng cười tươi đi đến ôm Minh Tĩnh.
Minh Tĩnh 'hừ' một cái: đi mà ôm chồng bà đi, ôm ta làm gì bà có yêu ta đâu.
Nàng buông Minh Tĩnh ra đi đến sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798341/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.