Ngục giam.
Tiếng la hét điên cuồng của Sở Ngọc:
'"A...A... Cung Nhu.... Ta nguyền rủa ngươi... Ngươi hành hạ ta như thế này thà giết ta còn hơn... A...A... Đau quá..."
Nàng nhìn Sở Ngọc thân đầy vết thương, còn có những vết bỏng do axit gây ra ...
Nàng lắc lắc đầu:
"Sở Ngọc ngươi thật sự là sát thủ sao... thật sự là sát thủ đứng đầu thế kỉ XIX à... mất mặt quá đi... sát thủ mà như thể này cũng không chịu được..."
Sở Ngọc sau một hồi là hét thì bình tĩnh lại nghe được lời nói của nàng thì lạnh người, run giọng:
"Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai... tại sao lại có thể biết được điều này..."
Nàng cười ngọt ngào nói:
"Ta á... Cũng giống như ngươi... từng là sát thủ ... Nhưng nó chỉ là nghề phụ, nghề chính của là thí nghiệm... Ta là một nhà khoa học... ta được gọi với cái danh... thiên tài điên..."
Sở Ngọc lẩm bẩm:
"Nhà khoa học... Thiên tài điên... Thiên tài điên..."
Nguyệt Cửu: nè... Nè... Sở Ngọc hình như biết đến cái danh hiệu này của ta....
[...] À không có gì đâu... để thêm tính thiết thực nên hệ thống đã thêm một số tư liệu vào...
Nguyệt Cửu: Thì ra là vậy...
Sở Ngọc thất thanh kêu:
"Vậy tại sao ngươi lại có địch ý với ta như vậy... Ta với ngươi không thù không oán... hơn nữa còn là đồng hương..."
Nàng sờ sờ cằm của mình nói:
"Thứ nhất... ta không thích ngươi... Thứ hai ngươi dám hành hạ, muốn giết ta... Thứ ba ... Ngươi hạ độc Tiểu Nhiệm... đủ rồi chứ..."
Sở ngọc nhìn nàng nói với giọng thương lượng:
"Ngươi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798305/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.