Hạ Thiên Nhìn Sở Ngọc: “Nói… rốt cuộc ngươi đã làm gì?…”
Sở Ngọc vẫn lắc đầu: “Ta… Ta không làm gì hết…”
Hạ THiên: “Tốt nhất là ngươi lên tự mình nói… để ta tra ra…NÓI…”
Sở Ngọc run rẩy:
“Ta… hạ dộc tiểu thế tử Cung gia… Cung gia bây giờ là chở ngại lớn nhất của ngài… ta dự định… sẽ dùng thuốc giải uy hiếp Cung gia để… họ rút lui… ta làm… làm như vậy vì ngài thôi…”
Hạ Thiên đi đến cúi người xuống, bóp cằm Sở Ngọc:
“Ta không cần thủ đoạn đó để thẳng… ngươi lập tức mang thuốc giải đến Cung gia cho ta…”
Rồi Hạ Thiên lạnh lùng quay người bước đi:
“Phạt 50 trượng, cấm túc nửa tháng….”
Sở Ngọc cắn răng từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho người bên cạnh:
“Mang đến Cung hầu phủ…”
Người bên cạnh gật đầu , cầm bình đi ra ngoài.
Rồi có người đến mạng Sở Ngọc đi lãnh trượng.
Xong thì tỳ nữ của Sở Ngọc đở Sở Ngọc về phòng.
--------------------.
Tỳ nữ vừa xoa thuốc cho Sở Ngọc vừa bất mãn:
“Sao vương gia lại có thể phạt người chứ, rõ dàng người làm việc nàng là vì vương gia mà… ngài ấy thật quá đáng…”
Sở Ngọc cười một cái:
“Ngươi có biết người ta la hạ độc là ai không… may là ngài ấy còn chưa biết tất cả… nếu không bây giờ có lẽ… ta muốn chết không được sống cũng không xong…”
Tỳ Nữ: “Chẳng phải chỉ là thế tử của Cung hầu phủ thôi sao…”
Sở Ngọc: “Đúng đứa bé này là tiểu thế tử của Cung hầu phủ… nhưng nó còn là… đứa con của vương gia mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798299/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.