Hệ thống này, ta không cần!
—
Làn sương bao phủ ăn mòn mọi thứ trong phạm vi lan tỏa của nó.
Nguyên Phục chỉ thấy trên thân quần áo không ngừng biến mất, còn chừa mỗi cái quần cộc. Da thịt hắn mặc dù bị linh lực cải tạo qua, nhưng đụng phải cũng kêu xì xì như muốn tan chảy.
Mẹ nó! Đây là cái quỷ gì sương? Axit?
Trường thương trong tay Nguyên Phục múa lên vun vút, nhất thời bán kính quanh người năm thước từng luồng gió lạnh nổi lên thấu xương. Làn sương bán hội không xâm lấn được tiếp, nhưng Nguyên Phục hiểu rằng, một khi mình dừng lại, làn sương kia sẽ tiếp tục lấn tới. Mặc cho hắn Luyện Thể là cỡ nào hoàn mỹ cũng phải tan ra thành vũng máu.
Thân ảnh nữ tu kia sớm đã bị biến mất từ lâu, ẩn ẩn trong làn sương phát ra âm thanh ồm ồm:
- Phí Vụ Hóa Huyết Sương như thế nào? Đây là dịch dạ dày của ta tiết ra mà hóa thành. Tý nữa ta sẽ từ từ nhấm nháp ngươi thân thể. Ngươi sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn…
Nguyên Phục trầm mặt, quát:
- Ghê tởm!
Lời nói vừa dứt, phía sau lưng đã nghe tiếng xé gió vút tới. Trước mặt mười cái móng vuốt cũng thình lình từ trong sương đen bắn ra. Hai mặt hợp công, trước sau thụ địch, hắn bây giờ chính là một đầu đường chết.
Nguyên Phục cắn răng, thầm nghĩ: “Ta càng dây dưa lâu càng nguy hiểm, không tốc chiến tốc thắng thật là trở thành bữa ăn tối.”
Có câu nói rất hay: Ta càng nhân nhượng, kẻ thù càng lấn tới.
Muốn thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nay-ta-khong-can/439077/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.