Thừa Tịnh Phong nhìn tiểu linh điểu một lúc rồi đăm chiêu. Hình như hắn chưa đặt tên cho vật nhỏ thì phải? Nghĩ một lúc hắn bèn mở lời trước coi sao.
- Ngươi có cần một cái tên không?
Hạ Kỳ Mặc thoát khỏi sung sướng nhìn hắn ngẫm rồi gật gật đầu.
- Nếu vậy ta đặt ngươi là... Hạ Kỳ Mặc sao?
Đang nói giữa chừng hắn thấy vật nhỏ rối rít lấy chân dậm dậm dưới nền đất, cố gắng làm gì đó, lát sau hắn thấy ba chữ Hạ Kỳ Mặc mờ mờ liền gật đầu tán thành với cái tên này. Nhưng vẫn buồn cười chẳng rõ vì sao vật nhỏ cố chấp với cái tên này? Ngoài miệng trầm giọng quả quyết không cho y từ chối.
- Vậy sau này quyết định gọi ngươi là Tiểu Mặc đi. Vì ngươi còn nhỏ gọi là Tiểu Mặc sẽ không oan ức ngươi. Đợi ngươi lớn sẽ gọi Hạ Kỳ Mặc sau.
-...
- Ta cũng không ngờ ngươi như vậy mà đã có linh trí sớm hơn so với mọi tiểu linh điểu khác, thậm chí linh điểu mấy trăm năm ta từng gặp.
Nói đến đây hắn híp mắt đánh giá, càng nhìn vật nhỏ bằng ánh mắt khác xưa, cái dòm ngó của hắn làm Hạ Kỳ Mặc mất tự nhiên, thân thể cứng còng cứ có cảm giác lạnh a lạnh. Tiếp tục nhiệm vụ giả ngu cày thiện cảm, xoay người vờ như vui vẻ vỗ cánh loạn xạ giống ban nãy.
Thừa Tịnh Phong cũng không truy cứu nữa, hắn buộc lòng đợi đến sáng mai nhận thật nhiều nhiệm vụ linh thạch hơn, để dành từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phu/3260087/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.