Tống Ôn Trạch đáp - Được rồi. Cháu cũng không muốn làm khó chú. Uhm~~ Như thế này đi… Cháu muốn một đặc quyền, một quyền sử dụng giấy phép thông hành, có thể tuỳ tiện ra vào bất cứ đâu. Giới hạn ba lần, OK?
Hà Chí Minh ánh mắt tràn ngập tia nghi hoặc, hỏi - Giấy thông hành? Giới hạn ba lần? Cháu muốn đi đâu?
- Đến nơi đó!! - Tống Ôn Trạch đáp.
Hà Chí Minh giật mình, hỏi tiếp - Cháu, cháu muốn làm gì? Nơi đó nguy hiểm lắm, đừng đi!
- Không phải chú, trước đây từng hỏi cháu có từng tò mò, tại sao ba mình lại mất sao? - Tống Ôn Trạch ngả người ra sau ghế, nói - Cháu á, giờ có chút hứng thú rồi.
- ??? - Hà Chí Minh mang khuôn mặt không mấy vui vẻ, ánh mắt tràn ngập tia bất an và lo lắng.
Vì dù sao, Tống Ôn Trạch cũng từng để tiểu hài tử suốt ngày lẽo đẽo theo sau mình, xong lại từng là cấp dưới mà mình tin tưởng nhất.
Nếu Tống Ôn Trạch xảy ra chuyện gì, hoặc một đi không trở lại, ông biết nói gì với ông bạn thân nơi dưới suối vàng kia?
Hà Chí Minh buồn bã, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Tống Ôn Trạch, lo lắng hỏi - Cháu suy nghĩ kĩ chưa? Không đi không được sao?
- Chú đừng nhìn cháu bằng ánh mắt đó, cháu không muốn dính líu đến bọn chúng đâu nhưng… - Tống Ôn Trạch ngừng lại một lát, lạnh giọng nói - …ai bảo một trong thành viên của họ, động đến người của cháu chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phan-dien-cong-luoc-nam-chinh-/3597949/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.