- Cho em đó!
Sở Vy Vy nhìn đống quần áo trước mặt, khua khua hai tay nói - Tống lão sư, thầy không cần phải làm vậy? Em thật sự không cần đâu. Với lại, đống quần áo này cộng lại, con số không hề nhỏ ah?
Tống Ôn Trạch dúi vào tay Sở Vy Vy, nói - Đừng từ chối. Thầy cho thì cứ cầm. Cứ coi như thầy chúc tết em trước, sau khi đi học lại chuyên tâm để trả thầy cũng được.
Sở Vy Vy còn định từ chối nhưng, Tống Ôn Trạch lại đột nhiên quay đầu đi tiếp, cô đành phải đi theo sau lưng hắn.
Tống Ôn Trạch hỏi - Hàn Dật, em ấy sao rồi? Xuất viện chưa?
Sở Vy Vy đáp - Vẫn chưa. Sáng hôm nay, em có đến thăm cậu ấy, nghe nói đợi khi khỏi liền xuất viện. Ba mẹ cậu ấy,… ưkm~~
- Làm sao? - Tống Ôn Trạch khựng lại quay lại hỏi.
Sở Vy Vy nói - Ba mẹ cậu ấy, dự định sẽ cho cậu ấy nghỉ học rồi ra nước ngoài du học.
Tống Ôn Trạch suy nghĩ một lát, nói - Được rồi, chuyện này cứ để thầy lo. Mà em ấy ở cùng chung bệnh viện với bà em sao? Bệnh viện nào vậy?
Sở Vy Vy gật đầu, đáp - Bệnh viện trực thuộc trung ương thành phố.
- Ừm~~ - Suy đi tính lại, Tống Ôn Trạch hỏi - Vậy bạn nữ ngày hôm đó cùng bị đánh với Hàn Dật, bây giờ thế nào rồi?
- Thầy là muốn nói đến Lâm Uyển Nhung hả? Bạn ấy ở nhà, tuần trước bác sĩ bảo vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phan-dien-cong-luoc-nam-chinh-/3597945/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.