Ánh nắng khẽ chiếu qua khung cửa sổ, luồng gió lạnh lẽo cứ thế thổi qua ùa vào bên trong.
Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh nhỏ bé đang cố gắng thu mình lại, trên cơ thể là chằng chịt các vết hoan ái tối qua. Chứng tỏ, tối hôm qua không phải là một giấc mơ.
Thẩm Mộng Phàm ngồi đó một lúc lâu vẫn không phản ứng gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.
Hai tay nắm chặt lại chiếc chăn mỏng duy nhất đang đắp trên người, Thẩm Mộng Phàm dường như vẫn không tin chuyện tối qua là sự thật.
Cơ thể vừa thoải mái vừa sạch sẽ, bên dưới lại chẳng có cảm giác đau nhức nào, chỉ là có chút ngứa ngáy khó chịu. Thẩm Mộng Phàm lấy hết can đảm, nhấc chiếc chăn trên người lên xem.
Cậu trần truồng, trên người không có lấy một mảnh vải, những dấu vết hoan ái tối hôm qua không thể xoá mờ in hằn trên cơ thể.
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy những thứ này Thẩm Mộng Phàm chắc chắn sẽ tức điên, chạy vào trong phòng tắm, chà sát điên cuồng nhưng… giờ thì không, cậu lại cảm thấy nâng nâng, cảm giác cứ như đang ở chín tầng mây.
Mình làm rồi. Làm với chú rồi.
Nhớ lại khuôn mặt nhiễm đầy dục vọng của Tống Ôn Trạch tối hôm qua, Thẩm Mộng Phàm lại cảm thấy không chân thực, trong lòng thực sớm đã vui vẻ rồi.
Thẩm Mộng Phàm không dám chắc Tống Ôn Trạch làm chuyện đó vì lý do gì nhưng, cậu biết nếu mình đưa ra yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phan-dien-cong-luoc-nam-chinh-/3597944/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.