- Sao vậy? Con nói sai gì sao?
Thẩm Mộng Phàm ngơ ngác nhìn hai người, ánh mắt tràn ngập sự ngây thơ hỏi như vậy khiến Tống Ôn Trạch cũng rén ngang.
Bách Thuận thì ngược lại, cảm thấy cậu nhóc trước mặt này quá giả tạo rồi. Hơn thế nữa, anh còn ngửi thấy thoang thoảng quanh đây có mùi trà xanh, nồng lắm.
Nhìn Thẩm Mộng Phàm giả vờ làm đứa trẻ ngoan, thao túng tâm lý hai người. Bách Thuận với tư cách là một tiểu thuyết gia, sao lại không nhận ra chứ.
Nhất là khi nụ cười tươi rói kia, nhìn cứ có cảm giác bất an, khó chịu thế nào ấy. Nhìn như đang cười nhưng, lại không giống cười mà giống như con hổ giả trư, từ từ đùa giỡn với con mồi.
Anh chỉ có thể, coi như không nhìn thấy, không biết, không nghe mà quay lưng sang hướng khác, tránh để khỏi bản thân không kìm nén được mà tức giận.
Ai đời, một người đã hơn 26 cái tuổi xuân xanh lại cảm thấy run rẩy sợ hãi, bản thân cứ như vậy bị một thiếu niên 17 - 18 tuổi khiêu khích nhưng lại, không thể phản kháng mà từ từ chui vào bẫy của người trước mặt.
Tống Ôn Trạch thấy không khí xung quanh, có cái gì đó sai sai liền lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng lúc này, tiện lấy lý do để bản thân chuồn đi.
- Mộng Phàm ah, con ở đây nhé. Chú đi xếp đồ rồi dọn dẹp phòng luôn, chuẩn bị tân trang lại căn phòng để sắp tới đón năm mới.
- Chú ơi, chú muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phan-dien-cong-luoc-nam-chinh-/3597942/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.