- Là cậu. - Ông bác sĩ nói tiếp, khuôn mặt không giấu được nét vui mừng - Là chàng trai mười mấy ngày trước tới đây. Cậu chắc không nhớ tôi nhỉ? Tôi chính là ông bác sĩ hôm trước, khi cậu nhóc này tỉnh dậy liền phát điên mà đập phá đồ đạc, bị cậu chửi té tát rồi đuổi ra ngoài đó.
Tống Ôn Trạch không những không thèm quan tâm, lạnh lùng nói - Xin lỗi, tôi không nhớ.
- Không nhớ thì không nhớ. - Ông ta còn nắm chặt cổ tay Tống Ôn Trạch, cười nói - Tìm thấy rồi.
- Hả? - Tống Ôn Trạch tức giận hất mạnh cánh tay kia ra, giơ bàn tay vừa bị ông ta nắm phải về phía Bách Thuận.
Bách Thuận đối với hành động này quá quen thuộc, không cần Tống Ôn Trạch phải nói đã lấy trong túi áo trong một chiếc khăn trắng, vừa lau vừa nói - Đúng là tính chết không đổi.
- Cậu vừa mới nói gì? - Tống Ôn Trạch quay lại hỏi.
Bách Thuận giật mình, lắc lắc đầu rồi lau sạch cổ tay của Tống Ôn Trạch, chiếc khăn trắng thì vất vào trong sọt rác gần đó.
Lại tò tay vào túi áo vừa nãy, lấy ra một bịch khăn giấy ướt. Bách Thuận đưa cho Tống Ôn Trạch một cái rồi nhét lại vào trong như trước.
Tống Ôn Trạch không mấy ngạc nhiên, cầm lấy tờ khăn giấy ướt kia lau cả hai bàn tay rồi ném thẳng vào trong sọt rác.
Trừng mắt nhìn ông bác sĩ trước mặt, Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Nói thì nói, đứng có đụng chạm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phan-dien-cong-luoc-nam-chinh-/3597941/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.