Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Hoàng hôn chưa tắt.

Chỗ thành bắc, lúc này náo nhiệt phi phàm.

Vì hôm nay hoa lâu lớn nhất kinh thành — Quần Phương Các có việc trọng đại.

Hoa khôi Lý Linh Nhi chính thức treo biển hành nghề tiếp khách!

Vì thế, đêm còn chưa tới, trên đường hoa này, xe ngựa đã tới lui không dứt, các nhân vật phong lưu quyền quý giàu có các nhà đều tới đây.

Trong các.

Thính đường bố trí hoa lệ thanh nhã, mà trên phương đài sơn son cao hơn đầu người ở giữa, lụa mỏng hồng nhạt buông xuống, hiện vẻ ái muội.

Trên ghế xung quanh, đã ngồi đầy người —

Không ít công tử ca ngày thường ít đến, tự giữ thân phận, đều ở trên lầu cao nhìn xuống.

Hôm nay lại vì tiếp xúc gần gũi với mỹ nhân, buông xuống rụt rè.

Lúc này, Lý Linh Nhi còn chưa lên sân khấu, đã có sắc quỷ vui đùa nói: “Cũng không biết Linh Nhi cô nương tối nay hoa lạc nhà ai?”

“Hắc, các cô nương bình thường khác đã mất hồn rồi, không biết vị đầu bảng này tư vị ra sao ha…”

Lập tức, chúng ân khách đều nở nụ cười dâm hiểu ý.

Chỉ có một nam tử trang điểm tôn quý, ngồi ngay ngắn ở góc, đầy mặt úc sắc.

Sao lại có cái lý này, Linh Nhi thế nhưng muốn bán đấu giá đêm đầu!

Tuy nói hai người chỉ là tình duyên như sương sớm, nhưng hành động này, không thể nghi ngờ là đội cho hắn nón xanh!

Nam tử bỗng chốc nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.

Căn phòng trên lầu hai.

Có người thấy thần sắc như bị táo bón của hắn, tâm tình vui sướng hẳn lên.

Bên môi Vân Khuynh vẽ nên một nụ cười khẽ, liền nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo vang lên bên người.

“Quận chúa chọn hoa lâu làm nơi mời bổn vương đến chơi, thật đúng là sáng tạo khác người.”

Nàng khựng lại trong nháy mắt, quay đầu, quả nhiên thấy Sở Ngự Thần thần sắc âm trầm, thẳng tắp nhìn lại đây —

Từ lúc xuống xe ngựa, nháy mắt thấy bảng hiệu ‘Quần Phương Các’ kia, vị này vẫn luôn hờ hững không nói.

Nói thật, Sở Ngự Thần có thể nhẫn tới tận giờ mới phát tác, đã ngoài dự kiến của Vân Khuynh rồi.

“Vương gia tạm thời đừng nóng nảy. Hôm nay thần nữ…. là vì ngài an bài trò hay.”

Trong ánh mắt càng thêm nguy hiểm của nam tử, Vân Khuynh lại không nhanh không chậm khẽ cười nói —

“Do Tam điện hạ đương triều biểu diễn.”

Nghe vậy, đồng tử Sở Ngự Thần hơi co lại, thần sắc cũng trở nên âm tình bất định.

“Ngươi…”

“Các vị lão gia đợi lâu!”

Tú bà trên đài cao giọng, bỗng dưng đánh gãy hắn.

“Tối nay người sẽ trình diện các vị quý nhân… chính là Linh Nhi cô nương, sắp lên sân khấu!”

Tức khắc, khách khứa dưới lầu một trận hoan hô.

Trong tiếng ồn ào, Vân Khuynh trộm liếc mắt nhìn Sở Ngự Thần —

Hơi thở quanh thân vị này đã càng thêm thô bạo.

Chỉ sợ, loại chuyện bị tú bà đoạt lời này, là lần đầu tiên phát sinh trên người vị gia này.

“Vương gia.” Nàng mỉm cười gọi hắn, khi nam tử ngước mắt nhìn lại đây, nhẹ giọng trấn an: “Ngài cứ xem đi.”

Đợi lát nữa, nhất định sẽ thực xuất sắc —

Âm thanh tấu nhạc vang lên.

Có gã sai vặt đứng trên hành lang lầu hai trống vắng, sôi nổi thả cánh hoa xuống.

Sau rèm tơ lụa hồng nhạt, thân ảnh mạn điệu của nữ tử như ẩn như hiện.

“Hỏa hỏa hỏa hỏa (*)…..”

(*) Nóng quá!

Kiều ngữ bỗng dưng vang lên bên tai mọi người. Này này này….

“Tình yêu của ngươi là ngọn lửa đốt cháy tim ta, tình yêu chính là hỏa chúng ta chính là hỏa….”

Ca từ thế nhưng lớn mật như thế!

Nghe thấy lời hát ái muội như vậy, phía dưới một mảnh hít không khí.

Mà khi rèm mỏng được nhấc lên, Lý Linh Nhi hiện thân ra — những nam nhân đó, càng thêm máu nóng sôi trào!

Nữ tử khoác sa y mỏng manh, trước ngực cùng chỗ thần bí dưới bụng, chỉ có hai mảnh vải ngắn ngủi che đậy!

Dưới sự dụ hoặc lộ liễu này, định lực kém chút, thậm chí còn phun máu mũi…

Mà trên đài.

Lý Linh Nhi múa đến hoạt sắc sinh hương, kỳ thật lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm một góc.

Chính mình đã dùng tới ca khúc ‘tình thú’ nơi khuê phòng hắn đã dạy, hắn sẽ mắc câu đi…

“Đủ rồi!” Bỗng chốc, một giọng lạnh lẽo vang lên.

Mọi người nhìn lại, liền thấy một nam tử quần áo tôn quý, xoát cái đứng lên, cắn răng nhảy lên đài.

“Linh Nhi!”

“Lý Linh Nhi!”

Ân?

Như thế nào lại là đồng thanh?!

Mọi người còn chưa phản ứng lại, đã nghe một giọng nữ ngang ngược trách mắng.

“Ngươi cái đồ hồ ly tinh dâm đãng! Ngươi cái đồ đê tiện chuyên môn thông đồng nam nhân, đúng là có bại hoại thương tích phong hóa (*),phi!”

(*) thương tích phong hóa: tổn hại thuần phong mỹ tục ( cảm ơn comment của bạn @ThoNguyn303)

Lời này vừa ra, toàn trường cả kinh!

Theo tiếng nhìn lại, liền thấy một phụ nhân thô tráng, không biết làm thế nào xông vào, đang chống eo cả giận nói.

Trên đài, sắc mặt Lý Linh Nhi khẽ biến, lập tức điều chỉnh lại, mặt đầy lãnh ngạo nói.

“Vị phu nhân này, Linh Nhi quá khứ đều là thanh quan. Hôm nay treo biển hành nghề, bất quá là vì phu quân…”

Nói, ánh mắt đưa tình của nàng, tựa ẩn tình mà liếc Sở Ngạo Thiên bên cạnh một cái.

Người sau trong lòng rất là xúc động, đang muốn ôm lấy hồng nhan vào lòng —

“Đánh rắm!” Tiếng nói ngang nhiên đánh gãy ‘cảm khái’ của hắn ta, tay béo của phụ nhân kia chỉ thẳng vào mặt nàng ta, chửi ầm lên.

“Thanh quan? Đêm đầu tiên? Ngươi lúc mới xuất đạo ngay cả lão công xấu xí nhà ta cũng câu dẫn!”

Nói, nàng kia thở phì phì, chợt nghiêng người, bắt lấy thô hán cao lớn vạm vỡ sau lưng —

“Đây, là hắn! Lúc trước lão nương với hắn thành đôi, hắn ngay cả tiền dặm hỏi cũng không có, ta cũng không ghét bỏ! Lại không nghĩ tới một ngày hoa trên người kỹ nữ ngươi!”

“Ngươi dám nói, ngươi không biết hắn sao!”

Nhất thời Lý Linh Nhi cả người run lên!

Nhìn nam nhân béo kia, bỗng nhiên nhớ lại hết thảy.

Kỳ thật, nàng ta vốn xuất thân hương kỹ. Năm ấy, vì vào thành, nàng câu dẫn Lưu tam giết heo…

Hiện giờ, chính mình đã thành hoa khôi, mắt thấy sắp bắt được nam nhân quyền quý, chẳng lẽ, hết thảy phải quay về như cũ…

“Không!”

Lý Linh Nhi thê lương lắc đầu, một phen lao vào lồng ngực Sở Ngạo Thiên: “Gia, Linh Nhi không quen biết bọn họ.”

Sở Ngạo Thiên ngốc lăng, đột nhiên mỹ nhân lao vào trong lòng, lúc này mới phản ứng lại: “Ta đương nhiên tin ngươi…”

Nữ nhân của hắn, người nào không phải khăng khăng một mực với mình!

Đêm đầu tiên của Lý Linh Nhi, kỳ thật là cho hắn ta a.

Nghĩ, Sở Ngạo Thiên phe phẩy quạt, bày ra tư thái tự cho là khí phách.

“Thôn phụ vô tri, làm trò bôi nhọ trước mặt ta!”

“Hảo oa!” Tráng phụ kia giậm chân cười lạnh.

“Ngươi là nhân tình của tiểu tiện nhân kia? Xứng đáng bị mê hoặc tâm hồn! Hôm nay, nếu không đem được tiền dặm hỏi ngày trước về, ta liền bẩm báo nha môn!”

Nghe vậy, Lý Linh Nhi trong lòng đại loạn, vội bám lấy cánh tay Sở Ngạo Thiên: “Gia, ta không có…”

Mỹ nhân lệ quang lấp lánh, Sở Ngạo Thiên chỉ thấy nhiệt huyết dâng lên, một cổ hào khí sinh ra —

Trước mắt bao người, hắn bỗng dưng rống to: “Ai dám động Linh Nhi? Nàng chính là nữ nhân của Tam điện hạ đương triều!”

Thoáng chốc, xung quanh không một tiếng động.

Trên mặt mọi người hiện lên dị sắc, kinh nghi vạn phần.

Trên đài, Lý Linh Nhi lại kinh hỉ mà run lên.

Tuy sớm đoán được thân phận nam tử này rất quý trọng, không nghĩ tới, lại là Hoàng tử!

Mà Sở Ngạo Thiên, dưới ánh mắt phóng tới từ bốn phía, chỉ cảm thấy khí phách hăng hái.

Sợ rồi sao?

Hắn phất phất tay, đắc ý dào dạt nói: “Người tới, lôi phụ nhân nháo sự này đi!”

Một trận rối loạn.

Sau một lúc lâu.

Đôi vợ chồng thô bỉ kia bị trói lại, Sở Ngạo Thiên ôm Lý Linh Nhi, như gió rời khỏi Quần Phương Các.

Thậm chí, cả tiền chuộc thân còn chưa giao.

Cho đến khi thân ảnh hai người không thấy —

Bất quá chỉ trong chớp mắt, trong các lại như nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi, sôi nổi bùng nổ!

“Trời đất! Thật sự là Tam Hoàng tử?”

“Không phải nói phẩm hạnh vị này cực tốt sao, như thế nào cũng hỗn tới Quần Phương Các như chúng ta?”

“Này, Tam Hoàng tử không phải có việc trong người, hắn tới nơi hoa kỹ này, không phải là vi phạm…”

“Suỵt, ngươi muốn chết à! Lại thế nào chứ, người ta là nhi tử Hoàng đế!”

Lầu hai.

Ẩn ở trong phòng, Vân Khuynh cười nhạt quay lại tầm mắt: “Vương gia, ngài thấy vở diễn thần nữ an bài, như thế nào?”

Ánh mắt Sở Ngự Thần tối nghĩa liếc mắt nhìn nàng một cái, môi mỏng tà nịnh nhấc lên: “Không tồi.”

Lại không theo ý tứ của nàng, tiếp tục đặt câu hỏi.

Thật là một chút thiệt cũng không chịu ăn…

Vân Khuynh thầm thở dài, mới giương mắt, thẳng tắp nhìn vào trong mắt hắn.

“Kia không biết thần nữ có tư cách…

Gia nhập nghiệp lớn của Vương gia hay không?”

—————–

Hôm nay thêm một tiểu kịch trường nho nhỏ ~

Vân Khuynh: Trình tự ngược tra khởi động, đã hoàn thành 10%

Vân Khuynh: Trình tự đi tìm người yêu khởi động, đã định vị. Đang lên phương án tiếp cận người được chọn….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.