Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Ba ngày sau.

Trong phòng khách rách nát, Liên Thi Ngữ mở TV loại cũ lên, gắt gao cắn răng.

Trên màn hình, đang phát tin tức giải trí mới nhất.

“…. Sau khi ký hợp đồng với Hoa Ảnh, đĩa nhạc đầu tay “Khuynh Thành” của Cố Vân Khuynh đã đạt doanh thu ngàn vạn! Nhưng, vị Tiểu Thiên Hậu mới lên này lại mười phần điệu thấp, thập chí hành tung không rõ. Mấy ngày gần đây, chỉ có tin đồn cô ấy có khả năng theo đạo diễn Tưởng tham dự Liên hoan phim Venice…”

“Tiện nhân!” Liên Thi Ngữ tức giận mắng một tiếng, ném điều khiển từ xa cho hả giận ——

Tiểu Thiên Hậu giới ca sĩ? Nữ chính bộ phim mới của Tưởng Trịnh?

Vinh quang đó không phải là của cô ta sao?!

Mà hiện tại, cô ta lại chỉ có thể ngốc trong căn phòng cho thuê chật hẹp này.

Liên Thi Ngữ lại nhớ tới cha mẹ mình khóc lóc kể lể.

Thì ra, sau khi cô ta về, bên Tinh Quang thế nhưng đưa luật sư đến, nói cô ta vi phạm điều khoản hợp đồng, lừa gạt người nhà đem tiền tích góp hai năm của mình bồi thường cho Tinh Quang!

Ba mẹ cũng là, chỉ chút thế cũng bị lừa….

Còn cái gọi là “chân tướng thu dưỡng” kia ——

Khi các trang mạng còn đang ồn ào huyên náo, Liên Thắng Đông đăng ký weibo, khẩu khí mười phần khinh thường giữ gìn con gái của mình, hơn nữa kêu gào việc thu dưỡng không có nội tình này!

Điều này, đương nhiên khiến các võng hữu phẫn nộ. Rốt cuộc, trong một đống lời lên án công khai, ông ta “bị bức đến nóng nảy” nói ra sự thật.

“Tôi đúng là nhìn thấy có người lén lút sau xe, thế thì sao? Cũng không phải tôi làm!”

Lời vừa ra, mọi người rốt cuộc thăm dò được “chân tướng”, càng thêm phẫn nộ! Thậm chí có người đưa ra đề nghị đem ông ta tới cục cảnh sát.

Nhưng, rốt cuộc đã nhiều năm trôi qua, vụ án năm đó sớm đã định. Rồi sau đó, Liên Thắng Đông lại sửa miệng là mình nói bậy, cảnh sát đương nhiên không có khả năng bắt người.

Chỉ là, dư luận đã hoàn toàn định tội cho “người nhà họ Liên” —— phát rồ!

Lúc sau, khu phố Liên Thắng Đông, Vương Thục Phân ở sôi nổi bài xích, hơn nữa còn chặn người đòi đánh, bởi vậy chỉ có thể dọn tới căn phòng cho thuê rách nát này.

Phi!

Liên Thi Ngữ sắc mặt khó coi đấm đấm sô pha cũ kỹ —— đều do tiện nhân Cố Vân Khuynh kia!

Ở trong mắt cô ta, “nội tình thu dưỡng” là thật thì làm sao? Dù sao, xác thật không phải cha cô ta tự tay làm, là ý trời như thế.

Mười mấy năm nay, nhà họ Liên nuôi dưỡng Cố Vân Khuynh, ả phải báo ơn, vậy thì có gì sai?

Đáng tiếc, dân chúng đều bị cô ta lừa bịp!

Ngày hôm qua, Liên Thi Ngữ ra cửa, định chạy tới Tinh Quang nói chuyện. Không nghĩ đến, nửa đường thì bị người nhận ra.

Rồi sau đó, một đám người giống như điên rồi xông tới, chửi cô ta ầm ĩ, thậm chí có chàng trai tự xưng là người trước kia đam mê ca nhạc của cô ta muốn động thủ!

Bệnh tâm thần!

Sau khi cô ta tránh thoát, vất vả lắm mới trở về được, vừa vào weibo, phát hiện toàn bộ fan của mình đều làm phản!

Vô số người @ nàng, bình luận, ác độc chửi rủa. Rất nhiều fan trung thành lúc trước, thế nhưng post di ảnh của cô ta trên weibo, còn chèn lên chữ máu đỏ máu me đầm đìa, nhìn mà ghê người!

“Mùa hè kia, thiếu nữ mười tám tuổi mắc bệnh máu trắng, từng là giấc mộng của tôi, lại không nghĩ rằng, lại là một âm mưu dơ bẩn. Fan biến thành antifan! Liên Thi Ngữ, cô đi tìm chết đi!”

“Thật sự khóc, thật sự quá kích động. Trên đời này sao lại có loại tiện nhân như này, sao lại có loại kỹ nữ như này!”

………..

Liên Thi Ngữ mới biết được, mình xong rồi.

Mà nay, Liên Thắng Đông và Vương Thục Phân ở ngoài liều mạng tìm việc, cô ta lại nằm liệt ở đây, oán trời trách đất.

Thành thật kiên định đi làm công?

Còn không bằng giết cô ta đi! Mình còn có thanh xuân, có mỹ mạo, vì sao phải rời khỏi ánh hào quang chứ?

Liên Thi Ngữ cắn răng, vẫn không cam lòng.

Cô ta lấy ra di động, mở danh bạ.

Đột nhiên, một cái tên ánh vào mi mắt —— Trương Thuận.

Người này, cũng coi như nổi danh trong vòng quản lý. Chỉ là, hắn ta chuyên làm mối dẫn sinh ý…

*

Mà lúc này.

Nhà giam nam thứ nhất thành C.

Trong nhà tù âm u, một bóng người khô gầy rúc trong góc, không chút sứt mẻ.

Đột nhiên, cửa sắt bên cạnh một trận ầm ĩ.

“Có người mới tới?”

“Hắc hắc.”

“Trật tự!” Cảnh ngục lạnh băng quát lớn, tức khắc phòng giam lại an tĩnh.

“Anh, đi vào!” Phạm nhân mới bị đẩy mạnh tới, mấy cảnh ngục giải thích nhanh gọn, sau đó rời đi.

Theo tiếng bước chân dần xa, giọng nam ôn nhã vang lên.

“Các vị huynh đệ khỏe, tiểu đệ gọi là Tống Trần Trạch…”

Góc.

Người đang nằm an tĩnh đột nhiên mở mắt!

Ánh mắt tràn đầy oán độc và phẫn hận, rơi xuống trên người đàn ông đang tự giới thiệu.

Tống Trần Trạch như có linh cảm nhìn lại, tức khắc cả kinh ——

Thế nhưng… là Triệu Nguyên!

Không tốt, sao mình lại bị phân tới cùng một khu giam giữ với gã?

Nhưng mà, không đợi hắn ta phản ứng ——

Giây tiếp theo.

Triệu Nguyên bỗng dưng bùng phát, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mặt hắn ta.

Bàn tay khô gầy kia, lập tức bóp chặt yết hầu hắn ta!

*

Tháng chín.

Venice (*),Italy, du khách qua lại như mắc cửi.

(*) Venice (hay Venezia): thường được gọi là “thành phố của các kênh đào”, và là thủ phủ của vùng Veneto và tỉnh Venezia ở Ý. Venezia nổi tiếng với những kênh đào của nó. Nó được xây dựng trên một quần đảo với 118 đảo tạo thành bởi khoảng 150 kênh đào và một cái phá cạn. Những hòn đảo trên đó thành phố được xây dựng được nối với nhau bằng khoảng 400 cái cầu. Trong trung tâm cũ, những kênh đào đóng vai trò như những con đường, và mọi dạng giao thông là trên nước hoặc đi bộ. Vào thế kỷ 19 một đường chính vào đất liền đem đến một trạm xe lửa đến Venezia, và một đường cho xe hơi cùng bãi đậu được thêm vào trong thế kỷ 20. Vượt qua khỏi những đường vào trên bộ ở cạnh phía bắc thành phố, giao thông bên trong thành phố vẫn là, như trong nhiều thế kỉ trước, hoàn toàn trên nước hoặc đi bộ. Venezia là khu đô thị rộng nhất châu Âu không có xe hơi, duy nhất ở châu Âu trong việc duy trì hoạt động như một thành phố bình thường trong thế kỷ hoàn toàn không dựa vào xe ô tô hay xe tải.

Nhưng mà, trong tòa “Thủy thành” mộng ảo này, một mảnh sóng nước vẫn yên tĩnh như cũ, an bình mà xa xưa.

Lúc này, mặt trời chiều đang ngả về tay.

Chân trời, chiều hôm nhuộm thấm. Hai bên bờ sông uốn lượn, các khu kiến trúc cũ mang phong cách Gothic dừng trong ánh chiều tà, hắt ngược hình ảnh ôn nhu lên mặt sông.

Trên mặt nước hẹp dài, chỉ có một chiếc thuyền gốc nhỏ, chậm rãi di chuyển trong vùng trời đất kiều diễm này.

Người chèo thuyền bình tĩnh lướt mái chèo, chính giữa thuyền gỗ, lại thấy một nam một nữ, ngồi đối diện nhau.

Vân Khuynh cúi người, bàn tay mềm chạm vào dòng nước, tùy ý vẩy lên gợn sóng nhẹ.

Người đàn ông tuấn mị đối diện rũ mắt, ánh mắt hiện lên thần sắc không tán đồng.

Nàng khẽ cười thu tay lại, đột nhiên nói: “Anh nói xem, đêm nay khách du lịch ở đây ít như vậy, có phải đều đến Liên hoan phim rồi không?”

Không sai.

Đêm nay, đúng là lễ khai mạc Liên hoan phim Venice.  Điển lễ long trọng được tổ chức trên đảo Lido.

Tưởng Trịnh vốn dĩ nói sẽ đến sân bay đón hai người, giờ phút này lại an nhàn trốn trong phủ công tước.

Chẳng qua, đây hiển nhiên không phải lần ước định “hành động tập thể” tốt.

Chỉ thấy Kỳ Kiệt nhăn mày, đạm thanh nói: “Em không thể vắng mặt.”

Vân Khuynh vẫn cong môi. Nàng giơ tay, nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay dài tùy ý nâng cằm.

“Em muốn đi theo anh, không được sao?”

Nghe vậy, người đàn ông bỗng dưng “xuy” một tiếng, môi mỏng phác họa độ cong khinh thường, ánh mắt thản nhiên.

“Mấy ngày nay, đã nháo đủ chưa?”

“Em cho rằng… giữa tôi và em, có quan hệ gì?”

Kỳ Kiệt lạnh nhạt phun ra câu ra câu nói không mang theo bất luận tình cảm nào, không có nửa phần ấm áp.

Nội tâm Vân Khuynh cứng lại.

Nàng rũ mắt, thầm than, cuối cùng không có cách nào làm ra vẻ nhẹ nhàng nữa.

Khoảng thời gian này, rõ ràng là lúc sự nghiệp của “Cố Vân Khuynh” đi đến đỉnh cao.

Nhưng mà, tuyên truyền đĩa nhạc, khai mạc Liên hoan phim, nàng từ chối toàn bộ, chỉ bướng bỉnh canh bên người hắn.

Không ngừng như vậy là bởi vì nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành, nhiệm vụ thu thập khí vận còn lại, nàng đã sớm định là người này.

Càng là bởi vì…

Nàng căn bản không thể rời khỏi hắn nửa bước.

Trong không khí một mảnh tĩnh mịch, Vân Khuynh đột nhiên nhớ tới lời rít gào của người đại diện——

“Loại nhân vật quyền thế này chỉ hứng khởi chơi một đoạn trò chơi ái muội thôi, cô còn nghiêm túc, có bị ngu không hả?”

Chỉ là….

Người ngoài làm sao có thể biết, hắn tốt đến thế nào?

Ngay cả lời từ chối nhìn như lạnh lẽo, kỳ thật đều cất dấu ôn nhu sâu đậm.

Trong mắt bỗng dưng nổi lên chút chua xót, Vân Khuynh cắn môi đè xuống.

Nàng tận lực mỉm cười, dịch lại gần Kỳ Kiệt, từ mặt nước nhìn lên, chỉ thấy một cái bóng.

“Anh biết, truyền thuyết của cây cầu này không?”

Bốn mắt giao nhau, Vân Khuynh nâng mắt, nhìn thật sâu vào mắt hắn.

Cặp mắt đào hoa bao trùm lạnh lẽo kia, chỉ ở khoảng cách gần như vậy, mới lộ ra tia lưu luyến thâm tình.

Gió nhẹ nhu hòa thổi trên mặt sông.

Khi thuyền gỗ lênh đênh trôi đến giữa cầu, bóng tối lặng yên bao trùm.

Nàng nhẹ nhàng hôn hắn.

Truyền thuyết của Bridge of Sighs (*)   —— nếu tình lữ có thể hôn môi dưới cầu, tình yêu sẽ vĩnh hằng.

(*) Bridge of Sighs, hay cầu Than thở (Ponte dei Sospiri) nằm giữa Dinh Tổng trấn (Venezia) và nhà giam cũ trong thành phố Venezia, Ý, băng qua Rio di Palazzo, là một con kênh rộng khoảng 8m. Có một truyền thuyết về cây cầu này. Đó là, nếu các bạn thật tình yêu nhau và muốn tình yêu bền vững, hãy đến Venice cùng người tình, đi thuyền gondola ở đây, đi ngang qua cầu Than thở, nếu lúc đó tiếng chuông nhà thờ St.Mark vang lên, các bạn hãy hôn người yêu, mối tình của bạn sẽ là tình muôn thuở, bền vững trăm năm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.