Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Liên Thắng Đông trừng lớn mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, kịch liệt thở dốc.

“Con… Con đã biết?”

Ngữ điệu ông ta tràn ngập sợ hãi, mang theo không thể tin thật sâu.

Bên kia điện thoại, truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Chú Liên, chú nói xem?”

Châm chọc hỏi lại, khiến Liên Thắng Đông thoáng chốc xụi lơ.

“Lão Liên, rốt cuộc sao lại thế này?!”

Bởi vì bật loa ngoài, Vương Thục Phân đứng một bên tự nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại kỳ quái của hai người.

Nhìn thấy bộ dáng của chồng, bà ta không nhịn được chửi ầm lên: “Con sói mắt trắng mày… Ngô!”

Liên Thắng Đông bịt kín miệng bà ta lại, gắt gao cầm chặt di động: “Con, con làm cái gì?”

“Con… Con muốn thế nào?”

Nói đến đây, cả người ông ta đều thoát lực, chỉ gom góp chút hy vọng cuối cùng, nói.

“Chỉ cần con có thể phóng cho Ngữ Nhi một con ngựa, cha…”

“Tấm lòng bảo vệ con gái của chú Liên, xác thật cảm động đất trời. Nếu như thế, thật đúng là có việc cầu xin ngài.”

Đầu bên kia điện thoại, Vân Khuynh cười nhạt.

“Làm thế nào để làm rõ chân tướng mà không để lại dấu vết, chú Liên hẳn là người lành nghề.”

Cuối cùng, nàng cong môi cười: “Giống như mười mấy năm nay ngài mặt không đổi sắc che dấu chân tướng vậy.”

Dứt lời, Vân Khuynh cũng không chờ Liên Thắng Đông phản ứng, lưu loát cúp máy.

Nàng biết, ông ta sẽ đáp ứng.

Độ cong bên môi Vân Khuynh tăng lên, nhưng mà, trong ý cười, lại tràn đầy lạnh lẽo cùng châm chọc.

Lúc này, nàng ngồi ngay ngắn trước máy tính, trên màn hình trước mắt, đang mở ra giao diện Hải Giác ——

“Một hồi âm mưu trăm phương nghìn kế: Chân tướng việc nhà họ Liên thu dưỡng Cố Vân Khuynh!”

Tiêu đề mười phần kích thích.

Hiện giờ, dù đã qua một tháng, chỉ còn vài hệ liệt sau sự kiện Liên Thi Ngữ, nhưng, bài viết mới này vừa đăng lên, vẫn thu hút đông đảo võng hữu vào xem như cũ.

Mà vừa xem xong, liền giật mình kinh hãi!

Người đăng tự xưng là người từng ở cùng bệnh viện với hai nhà họ Cố, Liên năm đó.

“Lúc ấy, hai cô bé bởi vì đều có máu Rh-, từng khiến cho cả bệnh viện oanh động đấy. Nghe nói cha mẹ hai nhà đều mang gen ẩn của nhóm máu hiếm này, không nghĩ tới lại cùng thể hiện ra ngoài ở cùng thế hệ.”

“Một đứa chỉ phát sốt nằm viện, còn một đứa tuổi nhỏ hơn bị bệnh bạch cầu, lúc ấy tôi thấy thật là đáng tiếc. Không nghĩ tới, xoay một vòng, cô bé nhà họ Cố sắp xuất viện được rồi, thì cha mẹ lại đột ngột gặp tai nạn xe cộ mà qua đời.”

“Lúc sau, nghe nói được nhà họ Liên thu dưỡng, tôi còn cảm thấy đúng là duyên phận. Thẳng đến gần đây, thấy trên báo nháo ra chuyện Cố Vân Khuynh cùng Liên Thi Ngữ, tôi mới nhớ tới, thì ra chính là hai cô bé năm đó.”

“Tính toán lại, việc này cũng quá trùng hợp đi!”

Người đăng chỉ nói ra suy đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý. Không ít người vừa thấy, cảm giác chân tướng đây rồi.

Đúng vậy! Làm sao lại trùng hợp như vậy?!

Chẳng lẽ nhà họ Liên được ông trời phù hộ?

Trùng hợp gặp cô bé có cùng nhóm máu quý hiếm, lại trùng hợp cha mẹ cô bé đó gặp tai nạn xe cộ, trùng hợp thu dưỡng, cuối cùng còn hiến tủy cho con gái mình…

Tính người đa nghi, một khi được nhắc nhở, quả thực càng nghĩ càng thấy kinh khủng!

Trong lúc nhất thời, một đám người chen chúc tới, không bao lâu đã khiến bài đăng này lên trang đầu!

Qua chia sẻ trên weibo, tieba, liên tục lên men. Càng ngày càng nhiều “người năm đó” xuất hiện.

Nghe nói, có một y tá thấy vào tối hôm đó cha Liên từng kinh hoảng trở về phòng bệnh!

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng nhà họ Cố liền táng thân trong tai nạn xe cộ…

Nghĩ tới đây, Vân Khuynh xoa xoa ấn đường, nói thật, nhiều “nhân chứng” xuất hiện như vậy, cũng ngoài dự liệu của nàng.

Không sai.

Bài suy đoán kia, xuất phát từ tay nàng.

Năm đó chuyện Liên Thắng Đông biết chuyện không báo không có chứng cứ, vì thế, nàng cũng chỉ có thể “tự tạo” một cái.

Lại không nghĩ rằng, câu ra nhiều người nghi ngờ đến thế.

Tuy rằng, hiện tại, mọi người chỉ là suy đoán, chẳng qua…

Rất nhanh, đương sự sẽ chứng thực.

Vân Khuynh nhẹ nhàng cười, ánh mắt sâu thẳm.

Kỳ thật, Liên Thắng Đông quá quan tâm sẽ bị loạn.

Bởi vì, trong bản án cố ý gây thương tích, Liên Thi Ngữ nhiều nhất chỉ có tội bao che ——

Căn bản không có án nặng nào.

Chẳng qua, nàng cũng sẽ không hảo tâm nhắc nhở.

Chờ xem, sau khi ‘khí vận chi nữ’ ra ngoài, phát hiện thế giới hoàn toàn thay đổi ——

Có đôi khi, không phải cứ ở trong ngục, mới cảm thấy hắc ám.

………….

Trận báo thù này, sắp trần ai lạc định (*).

(*) Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Vân Khuynh thở dài, ra khỏi phòng ngủ, tới phòng sách.

Cửa khép hờ, nàng nhẹ nhàng gõ vang.

Một mảnh trầm mặc.

“Kỳ Kiệt.”

Vân Khuynh thấp giọng gọi.

Giọng nam đạm mạc rốt cuộc vang lên: “Vào đi.”

Nàng đẩy cửa bước vào.

Liền thấy người đàn ông ngồi sau bàn công tác, hình như đang xử lý văn kiện.

Thấy nàng tiến vào, cũng chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, ánh mắt không hề gợn sóng.

Vân Khuynh không thèm để ý, nhoẻn miệng cười với hắn.

“Nếu tháng sau phải tham gia Liên hoan phim, không bằng chúng ta xuất phát trước vài ngày?”

Nghe vậy, Kỳ Kiệt nhìn qua, tuấn mi nhíu lại.

Cứ việc hắn không nói gì, nói vậy, là kinh dị với đề nghị kỳ quái của nàng.

Vân Khuynh thấp giọng nói: “Em muốn… Nhìn qua nơi anh sinh sống.”

Rốt cuộc, châu Âu mới là đại bản doanh của Kỳ Kiệt.

Chỉ là, lời nói vừa ra, trong phòng, tức khắc một mảnh tĩnh mịch.

Không khí đình trệ.

Vân Khuynh gục đầu xuống, bên kia có chút ý cười khổ.

Sau nụ hôn ở phim trường lần trước, dù hai người chưa vạch trần, lại đã có ăn ý ——

Quan hệ ái muội không ngừng, chỉ kém rõ ràng thẳng thắn chuyện ‘kiếp trước kiếp này’.

Đã qua một đời ở chung như vậy, hắn cùng nàng, đều hiểu rõ trong lòng không nói ra.

Nhưng mà, từ đó tới này, người đàn ông lại âm tình bất định.

“Kỳ Kiệt.”

Nàng lần nữa nhẹ giọng gọi hắn, trong giọng nói có rất nhiều kiên trì.

Thật lâu sau.

Người đàn ông mới mở miệng. “Được.”

Vân Khuynh nắm chặt tay, trong nháy mắt, như trút được gánh nặng.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng xẹt qua góc phòng, lại rất nhanh dời đi.

“Em… đánh đàn cho anh nghe, được chứ?”

Dứt lời, Vân Khuynh không đợi hắn đồng y, liền xoay người, vội vàng ôm lấy cây đàn cổ.

Trong phòng.

Kỳ Kiệt ánh mắt tối đen nhìn bóng dáng nàng.

Đột nhiên, nhắm mắt lại.

*

Lại qua một tháng, đại án giới giải trí người người chú ý, rốt cuộc hạ màn.

Tòa án đưa ra quyết định cuối cùng, Triệu Nguyên, Tống Trần Trạch tội cố ý làm hại người khác, tình tiết nghiêm trọng, phạt mười năm tù.

Mà Liên Thi Ngữ vì tội bao che, nhưng trong quá trình xét xử thái độ thành khẩn tốt đẹp, phạt một năm tù, hoãn hình phạt hai năm ——

Chỉ cần trong hai năm không phạm tội, hình phạt có thể không chấp hành.

Vì thế, khi hai người Triệu, Tống bị đưa vào ngục giam, Liên Thi Ngữ được cha mẹ đón về nhà.

Tránh được một kiếp, cô ta thấy vạn phần may mắn.

Lại không nghĩ rằng, sinh hoạt của mình, sớm đã thay đổi.

Lúc này.

Liên Thi Ngữ không thể tin nhìn phòng thuê cũ nát trước mặt: “Cha, sao lại thế này? Chúng ta không về nhà sao?”

Liên Thắng Đông miễn cưỡng cười cười: “Ngữ Nhi, cha chuyển nhà. Tạm thời hãy ở tạm chỗ này đi.”

“Cái gì?” Liên Thi Ngữ hô lên, “Chuyển đến đây?! Cha, cha có phải muốn ngược đãi con…”

“Câm miệng!”

Cô ta sửng sốt, ngẩng đầu, quả thực không thể tin được, người lên tiếng lại là người mẹ luôn cưng chiều mình!

Vương Thục Phân trừng lớn mắt, hung hăng nổi giận nói.

“Cha con vì con, làm không biết bao nhiêu chuyện, con biết cái gì…”

“Đừng nói nữa.” Liên Thắng Đông đánh gãy lời vợ: “Đừng nói nữa!”

Giây tiếp theo, nhịn không được rơi nước mắt già.

“Lão Liên…” Vương Thục Phân kêu rên một tiếng, cũng khóc.

Như thế nào, sao lại thế này?

Chỉ còn Liên Thi Ngữ ngơ ngác ngốc tại chỗ. Trong lòng, bỗng dưng xuất hiện tia bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.