Chương trước
Chương sau
Như một trò đùa, không lâu trước đó Tư Đồ Tiết Triệt khăng khăng bảo hộ A Lam, giờ hắn lại đứng về phía nàng.
- "Không phải như ả nói, A Nhạc nàng tin ta đúng không? Không có người làm chứng ta với nữ nhân đó là phu thê! Từ ngày nàng lại đây ta luôn ở cạnh nàng, trừ khi có công việc. Ta nghĩ nàng đã hiểu ta rồi chứ?"
Tư Đồ Tiết Triệt đau lòng nhìn tới Vũ Nhạc vẫn đang lui bước bảo trì xa cách với hắn trong tay lôi ra tờ giấy.
- "Vậy đây là gì? Trong đó có chữ của chàng, chàng thề sẽ yêu nữ nhân kia cả đời!"
Tư Đồ nhìn tới tờ giấy kia thập phần tức giận.
- "Nàng không cần nghĩ nhiều, ả ta có pháp lực nên đã biến ra để lừa nàng thôi. Tình cảm ta trao nàng bao lâu nay nàng không nhận ra hay sao? Cớ sao lại để một kẻ như ả ta lừa gạt cơ chứ?"
Tuy vậy nhưng trong lòng Tư Đồ Tiết Triệt lại có chút chờ mong nàng ghen là thật. Bởi vì chỉ khi như vậy hắn mới có thể tin rằng ít ra trong lòng nàng còn có hắn.
- "Ta chỉ nghĩ...chàng đã hứa với ta như vậy, chàng lại nuốt lời. Nữ nhân kia là phu thê chính thức với chàng, ta lại không là gì..."
- "Ngốc tử, nàng còn nói ngu ngốc gì vậy? Ta đã nói ta cùng nàng ta không có can hệ!"
A Lam nghe xong liền chỉ có thể cười.
- "Tư Đồ a Tư Đồ. Ta sớm biết ngươi là kẻ cặn bã nhưng không ngờ ngươi lại cặn bã tới vậy! Lúc trước ngươi từng nói với ta cái gì ngươi biết chứ? Ngươi nói với ta dù thiên địa diệt vong ngươi vẫn sẽ mãi yêu mình ta!"
- "Khi đó là ta bị ngươi lừa gạt! Không phải sao? Khi đó ngươi giả làm một nữ nhân trong sáng yếu đuối, sau lại không hề chán ghét một kẻ nửa người nửa ma như ta khiến ta thề sống chết bảo hộ ngươi. Sau đó ngươi lập bẫy cứu ta mất đi đôi mắt để ta phải làm thương tổn người đó. Ta vẫn chấp mê bất ngộ, nghĩ ngươi mới thật sự là kẻ yếu, ta bị ngươi lừa cũng thật thảm. Giờ đây khó khăn lắm ta mới được an ổn ngươi lại muốn chọc phá? Đừng hòng! Người đâu! Đem ả ta nhốt lại!"
Tư Đồ Tiết Triệt vừa nói xong liền có rất nhiều kẻ áo đen vây quanh A Lam, chỉ thấy ả hét lên một tiếng rất nhiều người liền ngã xuống, có rất nhiều ma khí thả ra. Nàng sợ hãi muốn chạy đi nhưng lại bị Tư Đồ Tiết Triệt điểm huyệt nên chỉ có thể đứng yên nhìn.
Nhìn hai người kia đánh nhau một lúc, A Lam cuối cùng cũng bại trận. Có lẽ nữ nhân đó không mạnh bằng tên Tư Đồ kia, rất nhanh chóng A Lam bị người đem nhốt tại ngục đen. Chỉ là trong khi hai người đó đánh nhau, A Lam một mực muốn giết nàng còn Tư Đồ lại một mực bảo hộ nàng. Quả thực nàng vô cùng khó hiểu, lại càng muốn nhớ lại.
Sau khi đưa A Lam đi xong Tư Đồ liền ôm ngang người nàng đưa đi. Về tới phòng Tư Đồ Tiết Triệt mới giải huyệt cho nàng.
- "Chàng có thể thật lòng kể lại cho ta rằng ta đã trải qua những gì sao?"
- "Nàng...thực ra người gây hiểu lầm cho nàng và sư phụ nàng chính là ả ta. Ả ta đem lòng yêu sư phụ nàng nhưng ganh tị nàng có sự sủng ái của hắn mà gây hại với nàng. Ả đem sự ngây thơ vô tội chia rẽ nội bộ nàng cùng tên Độc Cô kia. Nhưng sau đó nàng rời núi trở về cùng ta, sau đó như ta kể lúc trước. Ta gặp ả ta được vài lần, không nghĩ tới cũng bị trúng chiêu thức của nàng ta giả vô tội. Sau đó nàng và ta có xích mích, nàng theo một tên nam nhân khác rời đi."
- "Thật vậy sao?"
Nàng nắm chặt tay Tư Đồ Tiết Triệt cúi đầu.
- "Quả thực là vậy, nên ta mới đối tốt với nàng như vậy. Một phần vì ta cũng thấy có lỗi vì trước kia không hiểu rõ nàng."
- "Vậy là chỉ vì chàng thấy có lỗi hay sao?"
- "Không, đó chỉ là một phần mà thôi. Vì thật lòng ta yêu nàng vậy nên ta mới dùng toàn bộ thời gian của ta cạnh nàng. Mong rằng nàng có thể...có thể nhìn thấy ta và cho ta một cơ hội!"
Nhìn Tư Đồ Tiết Triệt ánh mắt khẩn cầu như vậy nàng chỉ có thể cúi đầu không nói. Tư Đồ Tiết Triệt thấy vậy lại càng như sợ hãi điều gì đó, hắn vội ôm lấy nàng run rẩy.
- "Ta cầu xin nàng, xin nàng có thể tha thứ cho ta vì đã giấu nàng nhiều việc như vậy! Ta sau này nhất định sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa!"
- "Thật sao?"
Nàng dao động nhìn Tư Đồ Tiết Triệt. Hắn liên hồi gật đầu, nhìn ảnh ngược của hắn trong mắt nàng hắn lại càng thêm quyết tâm.
- "Được rồi, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi. Chàng đi đi, ta cần suy nghĩ một chút!"
- "Được rồi, nàng cứ nghỉ ngơi. Ta sẽ cho người mang đồ ăn vào cho nàng!"
- "Được rồi!"
Nhìn Tư Đồ Tiết Triệt rời đi nàng thở dài bước tới giường nghỉ ngơi.
Tối hôm đó nàng nghe có tiếng đàn văng vẳng, vì tò mò nàng liền đi theo tiếng đàn kia.
Mùa hạ ban đêm thanh mát, rất nhiều đom đóm bay trên mặt hồ tạo nên quang cảnh vô cùng đẹp. Bên cạnh hồ nàng nhìn thấy sư phụ vẫn đang trầm ngâm gảy đàn, nàng chút nữa đã bị hớp hồn.
Tiếng đàn bỗng dừng lại, Độc Cô Tư Thần nhìn tới nàng ngây ngốc ở đó liền đỏ mặt. Nàng khó hiểu nhìn y bỗng nhớ ra bản thân vẫn đang mặc một lớp áo mỏng. Đem áo kéo lên một chút nàng nhẹ nhàng đi về phía Độc Cô Tư Thần.
- "Sư phụ, đã muộn sao người vẫn ở đây?"
- "Ta nghe chuyện sáng nay rồi, sợ con không ngủ được liền đem đàn tới đánh cho con dễ ngủ!"
- "Con không sao, chỉ là con có chút muốn nhớ lại trước kia. Hôm này nhìn thấy ác ý nơi đáy mắt nữ nhân ấy khiến con phải suy nghĩ. Sư phụ! Trước kia con là người rất xấu xa sao?"
Nghe thấy nàng hỏi vậy trong lòng Độc Cô Tư Thần vô cùng khó chịu, trái tim của hắn như bị bóp nghẹn lại.
- "Không có, đồ nhi của ta con chưa bao giờ xấu xa cả!"
Độc Cô Tư Thần muốn đưa tay ra xoa đầu nàng nhưng...hắn không có đủ dũng cảm.
- "Vậy tại sao người đó lại ghét con vậy chứ? Nghe Tư Đồ nói người cũng từng vì nữ nhân đó nên con mới phải rời khỏi sư môn!"
Độc Cô Tư Thần quả thực không thể phủ nhận, chỉ là hối hận của hắn đã không còn có thể chữa lại.
- "Trước đó là ta bị dắt mũi, ta không nghĩ tới cảm xúc của con. Càng không để ý tới cảm tình của con, cứ như vậy hiểu lầm rồi sau khi ta nhận ra. Tất cả đã quá muộn!"
- "Ý người là...trước kia con từng thích người sao? À, là con yêu người mới đúng!"
Một câu hỏi này trực tiếp đả thông mọi ý nghĩ trong lòng Độc Cô Tư Thần. Vậy trước kia là vì nàng yêu hắn sao? Chịu bao khổ đau uất ức và tủi nhục. Ngày đó hắn cảm nhận được chính vì nàng coi hắn là tia sáng cuối cùng, vậy mà chính tay hắn lại dập tắt đi ánh sáng ấy.
Nhưng cái câu "con yêu người" của nàng lại khiến trái tim hắn càng rung động hơn. Khẽ nghiêng đầu, ánh trăng chiếu lên sườn mặt hoàn mỹ của hắn đôi mắt tím mê người kia nhìn tới nàng.
- "Vậy giờ con còn yêu ta sao?"
Nàng như bị thôi miên vào ánh mắt kia buột miệng nói.
- "Yêu nha!"
Nhưng sau đó nàng như nhận ra điều gì đó vội sửa lại lời.
- "Ý con là...hừm. Ý con là nếu con gặp người trước sẽ yêu người mất rồi, chỉ là con gặp A Triệt trước. Từ khi con mất ký ức, y là người duy nhất yêu thương con như vậy cho tới khi người xuất hiện. Nhưng...có lẽ đã muộn rồi. Con về trước đây, người cũng nên đi nghỉ thôi!"
Sau khi nàng rời đi, Độc Cô Tư Thần lại tà tà ý cười. Có nghĩa là...nếu Tư Đồ Tiết Triệt chết đi hắn sẽ là người duy nhất nàng yêu sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.