Sau một hồi dọn dẹp A Minh liền nhìn thấy vẻ mặt đó của Nĩ Nĩ, A Minh như hiểu gì đó rồi. Giống như ngày đầu gặp bà chủ cũng vậy.
-"Ông chủ chắc hẳn ngạc nhiên lắm, người dần quen là được!"
-"A Minh, Lục Hạo trở về rồi sao? Hắn có đem thứ đó về cho ngươi?"
-"Y đã đem về, ta đã làm như chủ nhân đã nói!"
-"Rất tốt"
Nàng nhếch môi cười, đem bản thân lười biếng dựa vào Nĩ Nĩ nàng làm nũng.
-"Mở nhiều không gian ta mệt quá, chàng đưa ta về nghỉ đi!"
Nĩ Nĩ bẹo mũi nàng cưng chiều.
-"Ân, vậy việc còn lại ta giao cho ngươi. Ta đem nàng lên nghỉ!"
-"Ông bà chủ đi thong thả!"
Nĩ Nĩ mỉm cười ôm nàng đi nghỉ, Độc Cô Tư Thần đang dọn bỗng cảm nhận khí tức của nàng đem chổi bỏ xuống muốn chạy đi tìm nàng chỉ là...
Nàng lại lập kết giới ngăn hắn... Độc Cô Tư Thần yên lặng đưa tay chạm tới kết giới liền đem tay thu lại nhìn lớp da đã bị tróc. Mười ngón tay trước không dính thủy giờ đã trai sần. Bất giác người ta cảm giác, vị tiên nhân kia đã nhuốm bụi trần, không còn giống như lúc trước. Nàng trên lầu hài lòng nhìn xuống, thấy hắn thất thểu rời đi Nĩ Nĩ từ sau ôm lấy nàng.
-"Nàng còn nặng lòng sao?"
-"Không, ta vốn không còn để hắn trong lòng. Chỉ là ta nghĩ...trừng phạt hắn như vậy đã quá nhẹ!"
Nĩ Nĩ hôn lên vai nàng, hắn biết nàng đang nói dối. Nàng còn đang chịu nhiều nặng nhọc trên vai, hắn giờ đây chỉ có thể bên nàng như vậy. Mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601597/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.