Nĩ Nĩ nửa mơ nửa tỉnh nhưng từ đâu đó vọng tới tiếng sáo quen thuộc.
-"Vũ Nhạc, Nhạc Nhạc!"
Giật mình tỉnh lại, Nĩ Nĩ như một đứa trẻ đã thấy mẹ đi xa trở lại vui vẻ chạy ra bên ngoài. Mặc cho lạnh giá, Nĩ Nĩ trèo lên chiếc cây nhìn tới dòng sông.
-"A Nhạc, Nhạc Nhạc!"
Nàng dừng lại tiếng sáo phi thân lên nhìn xuống, chỉ thấy một nam nhân quần áo mỏng manh đầu tóc có chút rối bời, cả người đầy rẫy những vết sẹo. Nhíu mày nàng bay tới người nam nhân kia, trong tiếng gọi ấy nàng nghe ra. Là Nĩ Nĩ, nhưng sao bây giờ Nĩ Nĩ của nàng lại ra nông nỗi này?
Nhìn thấy nàng Nĩ Nĩ vui mừng vẫy tay nhưng như nhớ tới gì đó, Nĩ Nĩ mau chóng nhảy khỏi cây vội chạy vào trong nhà.
Nàng xác nhận rồi, chỉ có Nĩ Nĩ mới có ánh mắt kia nhìn tới nàng sao hắn lại chạy chứ? Nàng nhìn ra hắn không có căn tu luyện, càng không có linh lực hay sức mạnh...
Mẹ nó! Mối thù này nàng ghi vào thế giới này, dám bắt nạt người của nàng tốt nhất cũng nên chuẩn bị tinh thần đi rồi!
Nàng phi thân tới dừng ở ngoài cửa, nhìn căn nhà nhỏ xác xơ lòng nàng càng đau hơn. Nĩ Nĩ của nàng đã phải chịu ấm ức rồi, hắn đã vì nàng bị phong ấn vạn năm. Khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ gặp nhau, nàng lại không nhớ ra hắn, lại phụ lòng hắn. Khi nàng nhớ lại, muốn cùng hắn giải quyết oán ân trước kia cùng nhau sống bình an...hắn lại tới bước đường này.
-"Nĩ Nĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601596/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.