Cô đang nằm chợt nhận ra. Hình như trước khi cô rơi vào tình trạng kia hệ thống đã nói với cô rồi thì phải. Ẩu gu. Dạo này có vẻ cô già rồi, không được minh mẫn cho lắm.
-"Được rồi. Các người ra ngoài trước đi! Ta cần cho nàng uống thuốc!"
Hắn nói rồi đuổi hai người kia ra. Hắn đỡ cô dậy lấy thuốc cho cô. Hắn thổi nhẹ đưa tới cô.
-"Chàng tiều tụy nhiều rồi!"
Cô mỉm cười cố gắng đưa tay vô lực ra muốn chạm lên gương mặt hắn. Nhưng cả người cô đau nhức sức lực cũng chưa có nhiều khiến cô lại cảm thấy bản thân vô dụng.
-"Nàng cuối cùng cũng chịu buông nó ra rồi." Cô ngước mắt nhìn hắn.
-"Nó?" Hắn mỉm cười xoa đầu cô.
-"Là túi bạc. Thật không ngờ. Nàng còn yêu bạc hơn mạng!"
Bát thuốc hắn nâng lên tay áo lộ ra vải trắng. Cô liếc nhìn liền thấy hắn chảy máu.
-"Sao tay chàng! Còn bên kia nữa! Sao lại bị thương?"
Hắn vội thu ống tay áo.
-"Không có gì! Lúc vào bếp có chút không quen."
Cô bật cười. Tứ vương gia giết người không nhắm mắt vậy mà lại cầm dao vào bếp?
-"Không phải chàng cầm cả kiếm vào..bếp chứ?"
Hắn muốn đưa tay lên búng mũi cô nhưng lại sợ cô đau liền thu lại.
-"Không! Thuốc lạnh đắng. Mau uống!"
Cô đem ánh mắt thấu hiểu nhìn hắn.
Cô được hắn đút từng muỗng thuốc mà lòng có chút ngọt ngào. Bỗng cô khựng lại.
-"Thái Tử đã phát hiện ra ta thay đổi. Có lẽ muốn diệt ta rồi! Giờ ta cũng không thể giúp gì cho chàng mấy nữa!" Cô cúi đầu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601391/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.