Lam Thiên đã hôn mê sâu. Một năm sau anh tỉnh lại. Bản thân hoàn toàn quên đi cô. Ai nhắc tới Tố Tố anh liền lắc đầu. Cảnh sát tới lấy lời khai cũng chỉ lắc đầu. Mọi việc còn lại anh đều nhớ rõ. Chỉ là quên đi một người anh coi như cả sinh mạng.
Không lâu sau Lam Mặc đưa anh về một biệt thự nhỏ ven biển. Nói rằng để cho anh thoải mái. Mọi người cố gắng không ai nhắc về cô nữa. Mọi thông tin về cô cũng được giấu kín không cho anh biết. Nhưng đôi khi. Anh đi bộ không tự chủ mà ngoảnh lại đằng sau. Khi anh ăn cơm. Luôn lấy thêm một bộ bát đĩa. Nấu cơm cũng là nấu phần hai người. Anh không có thói quen xem ti vi trước kia. Nhưng đôi khi anh lại bật ti vi lên. Ngồi đó như người vô hồn. Đôi khi anh đi mua đồ. Không tự chủ luôn chọn những món đồ ăn vặt mà anh nghĩ cả đời sẽ không chọn tới. Anh lại không thể hiểu bản thân. Mỗi chiều dù nắng hay mưa vẫn luôn nhìn về nơi phương xa. Không ngăn được bản thân rơi nước mắt. Luôn luôn có một chỗ trống bên cạnh anh. Anh không muốn cho ai ngồi vào đó. Anh luôn có cảm giác. Một người nào đó vẫn luôn ở bên anh. Anh đã quên đi một người nào đó rất quan trọng. Nhưng anh lại không thể nhớ. Anh muốn biết bản thân anh đã quên gì. Nhưng khi sắp đối mặt với hiện thực anh lại buông tay. Anh không dám. Không dám đối mặt với hiện thực ấy. Cứ thơ thơ thẩn thẩn.
Đôi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601349/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.