Tối hôm ấy đúng như lời nói. Lam Mặc tá túc nhà Lam Thiên. Một đêm nghe có vẻ yên bình đã qua...lại một ngày mới tới.
-"Sao anh lại trên xe tôi?" Lam Thiên nhìn Lam Mặc thản nhiên leo lên ngồi ghế phụ có chút...
-" Hôm qua tôi còn chưa lấy xe."
-"Giờ tôi đi đón Tố Tố. Anh ra ghế sau ngồi đi."
Lam Mặc mặc kệ lời Lam Thiên nói ngồi im một chỗ. Sau đó quay qua nhướng mày nhìn Lam Thiên ý chỉ "Sao còn chưa đi?"
Lam Thiên lắc đầu chán ngán nhìn anh mình. Rõ ràng trước kia hắn tàn nhẫn máu lạnh bao nhiêu...giờ. Ngay cả anh cũng không dám nhận hắn là anh trai mình.
Cô vừa mới khóa cửa nhà xong liền thấy chiếc xe quen thuộc. Lam Thiên cùng Lam Mặc bước ra nhìn cô.
-"Lam Thiên anh tới rồi. Sao ngay cả anh ta cũng theo vậy?" Cô nhìn Lam Mặc nhíu mày.
-"Tôi làm gì sao?" Nếu cô nói "có" thì sao?
-"Anh ấy hôm qua không mang theo xe. Hôm nay đi nhờ xe."
-"Ân. Em biết rồi. Mau đi thôi. Em có vài việc cần nói."
Nói rồi cả ba đều lên xe.
-"Chuyện đó. Anh cần nói chút với em về việc của Lam Vũ..."
Cô ngồi ghế sau lôi hồ sơ ra.
-"Cái đó em đâu thể quản. Lam Thiên việc hôm qua các báo đã cho lên trang nhất. Cổ phiếu của chúng ta có chút ảnh hưởng. Đây là tài liệu."
*ký chủ. Cô xác thực không muốn nghe?* Hệ thống thanh âm vang lên. Cô trong lòng nhếch nụ cười khinh bỉ nhìn hệ thống.
*nhìn ta giống quan tâm sao? Theo đúng lý đáng lẽ ta phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.