Lam Mặc mặc kệ bước vào trong nhà cởi áo treo móc sau đó liền ngồi xuống bàn vô cùng tự nhiên. Cô đen mặt. Dần dần cô chẳng nhận ra đây là nhà mình hay là nhà của họ nữa.
-"Anh trai bận trăm công ngàn việc. Không ngờ vẫn có thời gian rảnh để tới nhà nhân viên. Hơn nữa lại vào giờ này."
Lam Mặc nhìn đồng hồ rồi mặc kệ lời Lam Thiên nói. Cô thở dài.
-"Lam Tổng. Anh tới có việc gì sao?"
-"Tôi tới đây ăn. Cô là thư ký của tôi. Lo cho công việc của tôi cũng đã khá vất vả rồi đúng chứ? Nên tôi không muốn cô phải vất vả lo bữa cơm cho tôi. Sau này tôi sẽ trực tiếp tới đây ăn. Mỗi tháng lương cô sẽ được tăng thêm 100 vạn."
Cô đang tính từ chối nhưng khi nghe tới tiền thì....thôi chắc mọi người cũng hiểu....
-"Lam đại nhân. Mời anh!" Cô lấy bát cơm xới đầy đẩy tới trước mặt hắn. Còn đặc biệt gắp cho hắn một miếng thịt thật to. Sau đó nháy mặt với Lam Thiên. Anh thấy vậy nhíu mày thật sâu. Cô tính làm gì? Lam Mặc vui vẻ ăn miếng đầu tiên.
-"Phụt!" [mô phật.]
-"Anh sao thế Lam tổng?" Cô nín cười vỗ vai hắn. Bày vẻ mặt vô tội sâu sắc.
-"Anh không cần cảm động đâu. Đây là do Lam Thiên nấu đó. Anh xem anh ấy rất có tâm. Dù có xúc động tới đâu cũng nên giữ trong lòng. Rất ngon đúng không?"
Lam Mặc hất tay cô ra. Trong lòng gào thét. "Nhất định đây chính là ám sát. Thì ra Lam Thiên hắn ta ghét thư ký Trần tới vậy sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601332/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.