Chương trước
Chương sau
Vũ cơ váy đỏ khó nhọc ho khan vài tiếng rồi chật vật bò dậy, dao găm trong tay lật lại đánh thẳng mặt Khương Hồng Cơ.
Người thường nếu trúng một đá vừa rồi của Khương Bồng Cơ chắc chắn gãy xương sườn.
Còn người này chỉ bầm tím ở ngực trái, khóe môi vương vệt máu và thở gấp một chút.
Thế đánh của ả càng đánh càng mạnh mẽ, không hề có chút yếu đi.
Thấy thế Khương Hồng Cơ càng cười không dứt, người ả từ trên xuống dưới đây sơ hở, chỉ với thứ tôm tép này mà đòi giết cô à?
Ai cho ả cái gan đó?
Mắt Khương Bổng Cơ lóe lên, nhanh như cắt đánh vào cổ tay, đoạt lấy dao găm của ả.
Vũ cơ váy đỏ không cam tâm, tay kia chụp lấy cổ họng Khương Đồng Cơ.
Khương Bồng Cơ nhíu mày lách người tránh đi, nhưng tay áo vừa rộng vừa dài của cô bị tóm lại.
Lúc này khán giả xem livestream mới phát hiện móng tay của vũ cơ kia dài khác thường, ngón nào ngón nấy dài tới mười centimet, trắng hếu nhọn hoắt, tay áo Khương Bồng Cơ vừa bị bắt trúng liền bị xé toạc, nếu bị ả chụp trúng cổ họng hay cào trúng mặt...
Ai nấy đều run rẩy, sợ hãi cho Khương Đồng Cơ.
[Cừu Vui Vẻ]: F**, không phải nói là thế giới cổ đại sao, mấy cái trò của kiếm hiệp huyền huyễn này nhảy đâu ra the?
[Hoàng Thiếu Thiên Trầm Lặng Ít Nói]: Cửu âm bạch cốt trảo tái xuất giang hồ? Streamer cẩn thận bị cho lủng hộp sọ đó!
Đám khán giả vừa lo vừa căng thẳng, còn người trong cuộc Khương Đồng Cơ lại thản nhiên ngắm nghía bộ móng, thầm khinh bỉ.
Chà chà, bộ móng này đúng là ghê gớm đây.
Vũ cơ váy đỏ sao có thể dễ dàng chịu thua, đánh hụt thì đánh lại.
Bộ váy đỏ tung bay theo từng động tác khiến người ta không khỏi cảm khái, dù biết chiều nào chiều nấy của ả đều hiểm độc nhưng vẫn mê hoặc lòng người đến lạ kỳ.
Rốt cuộc là võ hay là vũ?
Khương Bổng Cơ bày tỏ, không phải võ cũng chẳng phải vũ, chỉ là rác rưởi mà thôi.
Vũ cơ ra tay ngày càng nhanh, nhưng Khương Đồng Cơ vẫn nhẹ nhàng hóa giải, đánh càng lâu ả càng tức giận.
Dần dần ả mất hết kiên nhẫn, nhan sắc tuyệt trần hiện lên nét dữ tợn.
“Tiện nhân, đi chết đi!”
Khương Bồng Cơ tức cười trả lời: “Dựa vào ngươi? Còn chưa xứng”
Phòng đã trở thành một đống hỗn độn, âm thanh náo loạn đã truyền ra bên ngoài nhưng không ai có vẻ quan tâm, mọi người đều cho rằng bên trong đang mây mưa vần vũ.
Dương Tư vừa mới cởi đồ đi ngủ cũng giật mình, gã khoác áo vào nghe lỏm người bên ngoài bàn luận, tim bỗng như muốn nhảy ra ngoài.
Mọi người không biết nhưng chẳng lẽ gã còn ngu ngơ sao?
Chủ công nhà mình rõ ràng là con gái, sao có thể lăn giường với vũ cơ váy đỏ đó?
Chứ đừng nói gì tới việc gây tiếng động lớn như vậy.
“Chết rồi!”
Trong đầu Dương Tự xuất hiện một suy đoán đáng sợ, gã vội vàng cầm lấy bối kiếm chạy về phía doanh trướng.
Vừa muốn bay vào liền nghe thấy tiếng quát của chủ công nhà mình vọng ra.
“Ra ngoài, vướng víu!”
Dương Tư khựng lại, bàn tay đang duỗi ra đông cứng giữa không trung, bầu không khí có chút ngại ngùng gượng gạo.
Gần như ngay lúc đó, trong lều của phường múa vọng ra tiếng hét sợ hãi kinh hoàng, đánh động một đám binh
lính.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ồn ào cái gì thế, tụi bay muốn ăn đòn hết à?”
Bà quản lý phường múa nghe tin vội chạy tới, thấy ai nấy mặt cắt không còn giọt máu liền nghi hoặc không thôi, vừa gạt đám người ra bà ta lập tức lạnh toát từ đầu đến chân. Tuy trong lều có đốt than nóng nhưng vẫn có cảm giác như rớt vào hố băng.
Trong lều có một người đẹp dáng người thướt tha, quần áo bị lột sạch, đầu bù tóc rối, cả người không một mảnh vải, trên mặt máu me be bét, rõ ràng là bị người ta dùng dao rạch nát khuôn mặt.
“Đây... đây là Xuân Nhi?” Lúc này có một giọng nói run rẩy từ đám người phát ra: “Hông Xuân Nhi có một nốt ruồi son...
Ánh mắt các cô gái tập trung vào phần hông của cái xác, quả nhiên có một nốt ruồi son.
“Không xong rồi!”
Bà quản lý tỉnh táo lại, sợ tới mức nhũn cả người.
Xuân Nhi là cô gái có một không hai luôn ở vị trí trung tâm với tài năng múa xuất sắc nhất, nhan sắc đẹp nhất trong các vũ cơ.
Nếu người này là Xuân Nhi, vậy người tỏa sáng trong tiệc rượu tối nay là ai?
Vừa nghĩ tới điểm này, đám người liền sợ rúm ró.
Chẳng lẽ người biểu diễn cùng họ tối nay không phải là người sống mà là hồn ma của Xuân Nhi.
“Ngu ngốc, có người mạo danh Xuân Nhi!”
Bà quản lý quát một tiếng rồi chạy bạt mạng tới lều chỉnh, hi vọng mọi thứ chưa quá muộn.
“Chủ công, nó có việc muốn bẩm báo chủ công, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cho dù là khu vực trọng yếu của quân doanh nhưng bà quản lý không còn lòng dạ để ý trước sau nữa, nếu chậm trễ bà ta sẽ chết rất thảm.
“Ai ồn ào bên ngoài đó?”
Trong lều Hứa Bùi đang bàn chuyện với mấy vị mưu sĩ thân cận, khó khăn lắm mới tìm ra chút đầu mối, bên ngoài lại ồn ào không dứt.
“Hồi bẩm chủ công, người bên ngoài là quản lý phường múa.”
Hứa Bùi sầm mặt, những người khác cũng rất khó chịu.
Những vị này không tán thành Hứa Bùi mang theo vũ cơ, nhưng vì vũ cơ dùng để lôi kéo nhân thủ, bọn họ mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nay một quản lý thấp hèn cũng dám làm loạn chốn quân doanh.
Quả thật là ăn no chán sống rồi sao.
Hứa Bùi cũng sợ bị mấy vị thân cận thuyết giáo chỉ có thể cứng miệng nói: “Mang bà ta vào, láo nháo vậy ra cái thể thống gì?”
Bà quản lý bị binh lính áp vào, vừa vào liền bổ nhào quỳ xuống, môi trắng bệch run run không ngừng.
“Chủ... chủ công, Xuân Nhi trong đoàn múa đã bị người rạch nát mặt, đã... chết rồi, Xuân Nhi biểu diễn vừa rồi là giả ạ!”
Nghe xong, suy nghĩ đầu tiên của Hứa Bùi là tên Liễu Hi này không ngờ lại tàn bạo như vậy, giết người còn rạch nát mặt người ta.
Một lúc sau mới như rơi vào hầm băng.
Những tấm phúc khác cũng sợ tới hồn bay phách lạc, Liễu Hi gặp nguy hiểm!
“Chủ công, mau đi cứu người!”
Đám mưu sĩ rất nhanh đã trấn định lại.
Hứa Bùi cũng không còn lòng dạ nào, trực tiếp mang bội kiếm chạy tới lều Khương Đồng Cơ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người đã giao thủ không dưới trăm chiêu, Khương Bồng Cơ chậm rãi thăm dò vũ cơ, cô đang muốn xác nhận một suy đoán.
Khi tình báo đã thu thập xong, không cần thiết giữ lại người này nữa.
Cô lăn người tránh một chưởng của vũ cơ, tay nhặt lấy con dao găm bị văng xuống đất lúc nãy, tình thế đảo chiều.
“Ta thừa nhận, võ công của ngươi cũng được đó, nhưng đúng là thứ không phải do mình khổ cực luyện thành, không có chút kinh nghiệm thực chiến thì dù là võ công tuyệt thế cũng chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, thế mà còn đòi giết ta? Về luyện thêm trăm năm nữa đi!”
Tay trái Khương Hồng Cơ đánh về phía cổ họng vũ cơ, nhanh đến mức ngay cả bóng cũng không thấy, mắt vũ cơ váy đỏ hoa lên, cổ họng vang lên tiếng nứt xương rợn người, con dao găm tấn công Khương Đồng Cơ ban nãy giờ lại đâm vào tim vũ cơ từ phía sau: “Ngươi có hệ thống sẽ không chết được, hoan nghênh lần sau lại tới tìm chết”
Trước khi mất đi ý thức, vũ cơ nghe thấy Khương Hồng Cơ nỉ non bên tai.
Quỷ! Chắc chắn là quỷ! >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.