Chương trước
Chương sau
Thư đồng nói: “Tiên sinh không ngốc, chỉ là mấy người bên Tử Hiếu tiên sinh quá gian xảo thôi... Rõ ràng biết là tiên sinh không chịu được sự mê hoặc của đồ ăn ngon mà cứ dùng cái đó để dụ dỗ tiến sinh. Tiến sinh, bằng không tiểu nhân tranh thủ học lỏm tay nghề của đầu bếp rồi chúng ta bỏ trốn nhé...” Khóe miệng Dương Tự giật một cái. Cái miệng của gã đã bị đầu bếp của sảnh chính vụ cho ăn quen rồi, rời khỏi nơi này chẳng phải là chết đói à? Rốt cuộc là chịu chết đói hay chết mệt? Thật khó lựa chọn. Là một kẻ tham ăn, Dương Tư quả quyết chọn cái sau, cái đầu thật sự là quá tàn nhẫn mà. Chiếu lệnh Cần Vương không chỉ khiến kế hoạch của Khương Bổng Cơ bị đảo lộn mà đến các mưu thần võ tướng cũng trở nên bận rộn, thậm chí cả An Thối làm nội gián ở quận Thừa Đức cũng bị ảnh hưởng. Lúc hắn ta đón người liên lạc còn tưởng Khương Đồng Cơ muốn tiếp tế thêm vật tư cho mình. Nhưng An Thôi là một kẻ cẩn thận, đợt vật tư trước đó còn chưa dùng hết, sao có thể lại đưa thêm được nữa? Nghĩ đến đó phản ứng đầu tiên của An Thôi chính là thân phận của hắn ta đã bại lộ rồi. Hắn ta không yên tâm, bảo đảm anh em kết nghĩa âm thầm bảo vệ mình, còn hắn đi gặp người liên lạc trước Mọi chuyện có hơi bất ngờ, thân phận của An Thôi không hề bị bại lộ, người liên lạc chỉ đến để thông báo về chuyện kế hoạch được đẩy lên trước. An Thôi nghi ngờ: “Tại sao lại không đợi đến sau khi khai xuân rồi mới khai chiến?” Người liên lạc nói: “Chuyện lần này tiểu nhân cũng biết, hình như nghe nói có liên quan đến việc hoàng thất hạ chiếu Cần Vương, tin tức này đã truyền đi khắp nơi rồi” An Thôi cũng không phải là kẻ am hiểu về mưu lược, nhất thời không hiểu chuyện Cần Vương thì có quan hệ gì với việc Khương Đồng Cơ đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Hắn ta cũng không hỏi cặn lẽ, dù sao công việc của người liên lạc cũng chỉ là liên lạc với hắn ta, không biết nhiều về chi tiết sự việc. Sau khi An Thôi trở về liền suy nghĩ thật kỹ, trong lòng rục rịch khấp khởi. Hắn ta vội vàng mời các anh em đến bàn bạc, vẻ mặt vì kiềm chế sự kích động mà dúm lại. “Lần Cần Vương này đối với anh em chúng ta chính là một cơ hội ngàn năm có một” Nếu Khương Bổng Cơ tuân thủ lời hứa, chia của cải tiền bạc, người ngựa cho An Thới, hắn ta có thể dùng những thứ này để đi “Cần Vương”, kiếm chút lợi lộc. Các anh em của hắn ta đa số đều xuất thân từ trộm cướp, bọn họ kinh phục An Thổi học rộng tài cao, lại càng cảm kích sự đối đãi chân thành của hắn. An Thôi nói rằng có thể kiếm được lợi lộc từ việc này bọn họ tin ngay. Tên đàn ông vạm vỡ mặt ngăm đen kia cũng cảm thấy vui thay cho An Thới, gã chắp tay chúc mừng nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ lưỡng lự băn khoăn. “Nhưng mà... đại ca, hiện tại chúng ta vẫn chưa mua chuộc đủ người, đằng Phụng Ấp có thấy bất mãn không?” An Thôi đáp: “Đánh trận có phải bảo đánh là đánh được đâu, bọn họ còn phải chuẩn bị lương thực, binh sĩ, lên phương án tác chiến... nói thế nào cũng phải mất một khoảng thời gian, cộng thêm thời gian hành quân nữa, sẽ phải mất chừng hơn nửa tháng. Huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực sợ gì không làm được việc. Có điều, tuy chuyện này rất cấp bách nhưng chúng ta cũng không được để lộ sơ hở khiến cho Hồng Liên Giáo nghi ngờ, phải lấy cẩn trọng làm đầu” Tên đàn ông mặt đen vừa nghe vừa gật đầu, rất mực tin tưởng vào những gì An Thổi nói. “Bọn để làm việc mà huynh còn không yên tâm được sao? Chắc chắn sẽ làm thỏa đáng, không để lộ một chút sơ hở nào? Nghe vậy An Thối lộ vẻ vui mừng, trong căn nhà tranh tràn ngập tình cảm anh em vui vẻ hòa hợp. Ở một nơi khác, Hoàng Tung đang đánh đầu chắc đấy, mở rộng địa bàn, anh ta cũng giống Khương Hồng Cơ, bị chiếu lệnh Cần Vương làm cho bất ngờ, trở tay không kịp. Tuy anh ta là con cháu của hoạn quan nhưng Hoàng Đàm là tâm phúc của hoàng đế, mua quan ban tước, tham ô thuế ruộng chẳng ít nền của ngầm cũng cực kỳ nhiều, cộng thêm cha của Hoàng Tung thích kinh doanh, nên Hoàng Tung cũng có một gia sản phong phú. Có tiền tài lương thực cùng với sự ủng hộ của Hoàng Đàm trong triều, thế lực của Hoàng Tung phát triển ổn định, binh lực trong tay đã hơn mười nghìn. Nhận được chiếu Cần Vương, anh ta cũng sầu đến trắng cả tóc. Dưới sự khuyến khích của Phong Giác, Hoàng Tung đã sớm từ bỏ giấc mộng trở thành hiện thần, nếu như có người vu cho anh ta cái danh loạn thần tặc tử anh ta cũng khó mà chối cãi. Trong tình huống như vậy, anh ta thấy hơi chột dạ, hưởng ứng lệnh Cần Vương có khác gì tự chui đầu vào lưới? Nếu không có ý tạo phản thì một huyện lệnh huyện Địch Dương nho nhỏ nuôi mười nghìn binh mã để làm gì? Phong Giác cười giễu nói: “Chủ công sợ cái gì? Trên đầu ngài vẫn còn một Liễu Hi nữa kìa. Chuyện này mà bị truy cứu thì cậu ta mới là người đầu tiên bị xét đến, tiếp theo mới là chủ công. Hoàng thất bây giờ đã suy sụp, hiệu lệnh thiên hạ Cần Vương chỉ mong quân sĩ Cần Vương hùng mạnh để đánh đuổi được Xương Thọ Vương... Chủ công có hơn mười nghìn binh mã là chuyện tốt chứ sao có thể trách ngài được?” Hoàng Tung có vẻ ngượng ngùng Đúng thế, anh ta căng thẳng chột dạ làm cái gì nhỉ? Liễu Hi còn trắng trợn tấn công quận Phụng Ấp, cướp Thượng Dương từ tay Phong thị, giờ còn đang nhăm nhe đến quận Thừa Đức kia. Chỉ trong chớp mắt cả Hoàn Châu đã rơi vào tay Liễu Hi. Còn anh ta thì chật vật mãi mới chiếm được một quận Mậu Đức. Nếu truy cứu luận tội, Liễu Hi mới là loạn thần tặc tử to nhất, anh ta chỉ được coi là quân tốt đi theo phất cờ hò reo thối. “Vậy... chúng ta có cần hưởng ứng lệnh Cần Vương không?” Hoàng Tung cũng giống với phương Bồng Cơ. Tuy Khương Bồng Cơ đã chiếm được hại quận, nhưng Thượng Dương vẫn chưa hoàn toàn quy phục, đây chính là mối họa ngầm. Để nhanh chóng giải quyết mối họa ngầm này, cô chỉ đành đánh hạ luôn Thừa Đức để khuếch trương binh lực, sau mới quay lại xử lý đám sĩ tộc bản địa của Thượng Dương, để bọn chúng không dám gây sự nữa. So ra thì Hoàng Tung không phải lo lắng nhiều như thế. Trình Tĩnh nói: “Tĩnh cho rằng, Cần Vương chính là cơ hội tốt để thể hiện sự trung nghĩa của chủ công, đương nhiên là phải đi” Suy nghĩ của Trình t*ng trùng với suy nghĩ của Khương Hồng Cơ, đây chính là cơ hội tốt để lôi kéo nhân tài phe khác. Cần Vương không phải là trọng điểm, trọng điểm là Hoàng Tung có thể nhân cơ hội này thể hiện tài năng và nhân phẩm của mình để thu hút người tài. Hay nói theo cách thông tục, đó chính là mượn sân khấu để đánh bóng bản thân. Phong Giác cũng tán thành, các mưu sĩ khác trong sảnh chính vụ cũng tỏ thái độ đồng tình. Hoàng Tung hạ quyết tâm, vỗ bàn quyết định. Cần Vương? Đi! Chỉ trong một thời gian ngắn, các thế lực lớn nhỏ đều có suy nghĩ khác nhau, chỉ vì một tờ chiếu Cần Vương mà lòng người thấp thỏm. Khi những thế lực khác đồng loạt tập kết binh mã chuẩn bị “Cần Vương” thì bên Khương Hồng Cơ đã chuẩn bị những công tác cuối cùng trước cuộc chiến. “Đây là tin tình báo mà người truyền tin mang về, mọi người xem xem.” Bởi vì sắp khai chiến nên Khương Hồng Cơ và Vệ Từ trở lại quận Phụng Ấp trước, chính vụ của quận Thượng Dương đều quăng hết cho Phong Chấn và Phong Cẩn. Tuy Phong Chân suốt ngày lải nhải muốn bãi công nhưng thực ra anh ta hoàn thành công việc vô cùng tốt. Bản thân Phong Chân phóng túng khó kiềm chế, tác phong làm việc gian xảo, sở trường chính là giao thiệp với người khác. Để anh ta đối phó đám sĩ tộc Thượng Dương là thích hợp nhất. Còn về phần anh ta có một chết hay không? Hà hà, cô tin tưởng vào câu châm ngôn “tai họa truyền ngàn năm”, Phong Chân đảm bảo sẽ cực kỳ thọ. Hơn nữa, Phong Cẩn cũng đang ở quận Thượng Dương giúp anh ta đấy, không mệt chết được đâu. “Tuy Hồng Liên Giáo chỉ là một lũ ô hợp những kiến nhiều còn cắn chết cả voi, một đống người tụ lại cũng đau đầu” Hai tay Khương Bồng Cơ nhét vào trong tay áo, ngồi trên vị trí chủ tọa, trên trâm cài đầu còn vương những bông tuyết chưa tan. Cô vừa đến huyện Tương Dương triệu tập hội nghị khẩn cấp, đến giờ ngay cả một bữa cơm nóng cũng chưa được ăn. “Liễu Huyện lệnh muốn tốc chiến tốc thắng thì trận đầu tiên cần thận trọng, nếu như có thể hạ một thành nhanh như sét đánh, khí thế của Hồng Liên Giáo chắc chắn sẽ sụp đổ” Dương Tư thở dài: “Nếu đánh mãi không xong hoặc bên ta xuất hiện tình huống xấu sẽ rất dễ ảnh hưởng đến sĩ khí. Hồng Liên giáo người đồng thế mạnh, khí thế cũng được cổ vũ, rất có khả năng sẽ kéo dài cục diện chiến đấu, rất bất lợi cho bên ta.” Khương Hồng Cơ cũng không quan tâm đến xưng hô của Dương Tư: “Theo Tĩnh Dung thì trận đầu tiên chúng ta nên bắt đầu ở đâu?” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.