Chương trước
Chương sau
Khai chiến vào mùa đông? Phong Khuê nghe được tin này suýt nữa còn tưởng tại mình nghễnh ngãng nghe nhầm. Anh ta hỏi riêng Phong Cẩn: “Bây giờ đúng lúc rét đậm, lại sắp đến Tết, điều binh vào đúng lúc này khó tránh khỏi...” Phong Khuê ngập ngừng không nói nốt nửa câu sau, nhưng Phong Cẩn vẫn hiểu anh trai mình muốn nói gì. Phong Cẩn thở dài, nói với vẻ rất bất đắc dĩ: “Hoàng đế hạ chiếu Cần Vương, chủ công làm bề tôi đương nhiên không thể kháng chỉ. Nhưng nếu nghe lệnh Cần Vương thì bao nhiêu cố gắng trước kia của chủ công đều đổ ra sông ra biển hết. Không diệt trừ tận gốc khối u Hồng Liên Giáo này thì dân chúng Hoàn Châu khó mà yên lòng. Để vẹn cả đôi đường nên đành phải khai chiến lúc này, cố gắng tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng rút quân về để hưởng ứng lệnh Cần Vương” Dù rằng người đứng trước mặt mình là anh trai, Phong Cẩn vẫn tìm cớ nói cho hay. Khương Bổng Cơ khai chiến vào mùa đông không phải là vì ham muốn cá nhân, càng không phải là vì muốn mở rộng địa bàn, mà là cô muốn tốt cho dân chúng Hoàn Châu nha. Có tấm lòng yêu nước như vậy, cô đúng là trọng thần, lương thần, hiền thần khó tìm của Đông Khánh đấy! Còn về phần chân tướng như thế nào ấy à, anh em chúng ta hiểu ngầm với nhau là được rồi. Phong Khuê nhếch mép cười nhạt, ngấm ngầm chế giễu: “Cần Vương..”. Đối với hoàng thất Đông Khánh mà nói thì dù Cần Vương thành công hay thất bại, kết quả sau cùng cũng không thể cứu vãn được sự thật là bọn họ sắp diệt vong. Một vương triều đã thối nát đến tận gốc rễ còn có khả năng tiếp tục tồn tại? Không biết lần Cần Vương này là giúp hoàng thất Đông Khánh kéo dài hơi tàn hay lại tăng tốc cho sự diệt vong của bọn họ? Phong Cẩn cau mày, vẻ mặt suy tư: “Lần này chủ công cũng là bất đắc dĩ, nếu như không có sự kiện Cần Vương nhảy vào chặn đường thì chủ công sẽ theo kế hoạch cũ, sau vụ xuân mới đánh chiếm quận Thừa Đức. Bây giờ thì chỉ đành đẩy thời gian lên sớm hơn thử xem thế nào? Phong Khuê cụp mắt, hỏi thử: “Hoài Du, đệ nói xem trận chiến lần này, Liễu Lan Đình chắc thắng được bao nhiêu phần?” Nếu thắng, thế lực của Khương Đồng Cơ lại một lần nữa được mở rộng, sau đó sẽ quay ra xử lý sĩ tộc bản địa của Thượng Dương, hoàn toàn nắm Hoàn Châu trong tay. Nếu thua, e là sĩ tộc bản địa của Thượng Dương sẽ gây thêm phiền toái cho cô. Nước chảy về chỗ trũng, người đi lên chỗ cao. Thế gia có thể kéo dài mấy trăm năm, mấy nghìn năm không chỉ dựa vào gia phong nề nếp tốt đẹp mà còn cần “đầu tư” và “ngả theo chiều gió” một cách chính xác. Nếu đám sĩ tộc đó không thấy được tương lai tươi sáng thì phương Bồng Cơ sẽ phải cẩn thận với những trò cản đường ngấm ngầm của bọn họ. “Không dám nói chắc mười mươi nhưng cũng phải chín phần” Phong Cẩn phất tay áo pha trà, hai anh em ngồi đối diện nhau trước cửa sổ, pha trà nấu rượu, mạn đàm chuyện chính sự: “Tuy chuyện này xảy ra quá đột ngột nhưng chủ công đã chuẩn bị từ sớm. Vụ thu năm nay khấm khá, kho lương thực chất đầy gạo. Lương thảo trong quân không thiếu, ngựa khỏe, quân lính cũng được huấn luyện đầy đủ, sức chống chịu với giá rét cao. So ra thì Hồng Liên Giáo chỉ là một đám ô hợp không ra gì, chênh lệch xa thế này, chỉ cần chủ công không làm gì ngu ngốc thì bên ta chắc chắn sẽ thắng” Phong Khuê nghe được cấu đầu tiên liền thâm hít mạnh một hơi. Cho dù là chiến thần tái thế cũng không dám nói tỉ lệ thắng trận cao như vậy, dù sao việc tác chiến cũng phải suy xét đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Tiếp sau đó nghe Phong Cẩn phân tích, Phong Khuế mới lờ mờ hiểu được tại sao em mình lại tự tin đến thế. “Thế thì đúng là huynh đã coi thường Liễu Lan Đình rồi...” Phong Cẩn và Phong Khuê ngồi đối diện nhau thưởng thức trà ngon, bên cạnh là bếp lò hồng với ấm trà sôi sùng sục, bốc hơi ấm áp. Hai người im lặng một lúc. Phong Cẩn lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng. “Lần Cần Vương này chắc chắn sẽ tụ hội rất nhiều hào kiệt của Đông Khánh, huynh có muốn đến góp vui không?” Nam Thịnh đã diệt, Đồng Khánh sắp tàn, Trung Chiếu từ từ xuống dốc, Bắc Uyên và Tây Xương cũng bắt đầu có hiện tượng loạn lạc, cả thiên hạ đã bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh, trừ phi có minh chủ thống nhất thiên hạ bằng không chắc chắn cảnh tượng loạn mười sáu nước sẽ tiếp tục. Phong thị muốn trường tồn qua được thời điểm mấu chốt này chắc chắn phải tham gia tranh đoạt. Có thế gia ngàn năm nhưng không có hoàng tộc ngàn năm, Phong thị không có hứng thú với cái vị trí kia nên vẫn bước theo con đường phò tá. Phong Khuê là trưởng tộc tương lai, cho dù anh có muốn hay không thì chắc chắn vẫn phải chọn một vị chủ công có tiềm lực. Lần Cần Vương này sẽ tụ hội của các anh hùng hào kiệt có máu mặt của Đồng Khánh, Phong Khuể có đến góp vui không? Ánh mắt Phong Khuế thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, anh thản nhiên trả lời: “Nhìn chung thế cục của Đồng Khánh cũng tạm được, có điều trong mấy thế lực này thì mạnh nhất là cha con Liễu Xa Còn đầu toàn là tôm tép, không phải là đám nói như rồng leo làm như mèo mưa thì lại là những kẻ thiếu may mắn, nền tảng yếu kém. Cùng lắm chỉ có thể làm trò trong ba tấc đất nhà mình thôi... theo như ta thấy khó mà làm nên việc lớn được. Đi cũng thế mà không đi cũng vậy.” Có một câu tục ngữ như thế này, không tìm bạn trai trong đống rác. Phong Khuê cũng vậy, anh ta từ chối tìm minh chủ trong đống tôm tép nhãi nhép. Nói thẳng ra thì trong những thế lực này, trừ một số kẻ đặc biệt, còn lại đều không ra làm sao, Phong Khuê chẳng cần suy tính. Thế giới to như vậy, tại sao lại chỉ chọn trong cái Đông Khánh nho nhỏ này? Đối với những gì huynh trưởng vừa nói, Phong Cẩn cũng tán đồng. Thời đại này không phải bảo cứ đánh trận là có thể đánh được, công tác chuẩn bị trước chiến tranh cực kỳ phức tạp. Khương Hồng Cơ truyền lệnh đến quận Phụng Ấp, sau đó lại cho người âm thầm liên lạc với An Thôi, hỏi hắn ta xem tiến độ bền đó thế nào. Tưởng Tết đến là có thể nghỉ ngơi à, còn non lắm. Lúc Kỳ Quan Nhượng và những người khác nhận được tin này còn tưởng mình chưa ngủ đủ nên hoa mắt nhìn nhầm. Từ Kha truyền bức thư một vòng, Khương Bồng Cơ đã giải thích rất rõ ràng trong thư, lần này không muốn đánh cũng phải đánh. Dương Tự bĩu môi: “Thật lắm chuyện” Tết nhất đến nơi có ai lại chạy đi đánh nhau không cơ chứ? Từ Kha biết mấy ngày nay Dương Tư đang cáu, ai bảo tất cả chính vụ trong huyện Thành An đều đổ hết lên vai gã co? Một ngày nhà bếp chuẩn bị cho Dương Tự bốn năm bữa nhưng bao nhiều thịt mỡ vừa mới mọc ra của gã đều teo đi nhanh trông thấy, bận bù cả đầu cả cổ! Kỳ Quan Nhượng nói: “Đi tìm mấy hiệu úy đến thương lượng trước đã, chuyện xuất binh cũng phải nhanh chóng xác định.” Từ Kha quản lý hậu cần, lương thảo chuẩn bị cho chiến tranh cùng với tuyến đường cung ứng cơ bản đều do cậu lo liệu. Từ bức thư Khương Đồng Cơ gửi có thể thấy, không phải cô đang trưng cầu ý kiến của bọn họ mà là đang thông báo cho bọn họ biết về chuyện này. Là kiện tướng đắc lực thì lúc này chỉ cần cố gắng làm các công tác chuẩn bị tốt nhất có thể. Dương Tư thở dài một hơi, thẩm trợn ngược mắt. Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến, điều này cũng có nghĩa là hơn phân nửa chính vụ của quận Phụng Ấp đều dồn cả lên gã. Thế này thì gã chết vì mệt mất. “Chỉ vì một bữa cơm mà trả giá cả cái mạng mình, tiên sinh nhà ngươi đúng là ngu quá!” Dương Tự trợn mắt như cá chết, công văn trên bàn chất chồng như núi, bóng của động công văn phủ chụp lên người gã. Thư đồng bộ Dương Tư kéo đến làm việc luôn, từ một đứa lạ lẫm lóng ngóng với chính vụ cho đến nay đã thành thạo luôn, vất vả trong đó nào ai biết? Cậu ta dùng hết sức ôm đồng thẻ tre đến, thả xuống bàn làm việc nghe cái ruỳnh, rồi chống tay lên chồng thẻ tre thở hồng hộc. Thở xong, lòng căm phẫn của cậu thư đồng dâng trào sục sôi. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.