Chương trước
Chương sau
“Ý của chủ công là?” Phong Cẩn là người Thượng Dương, anh hiểu rất rõ về giới sĩ tộc ở đây. Trong chuyện này ý kiến của bọn họ chỉ là thứ yếu, thái độ của Khương Hồng Cơ mới là quan trọng nhất. Nếu như có yếu đuối chọn khuất phục trước sĩ tộc, bọn họ chỉ đành đề nghị Khương Đồng Cơ an ủi đám người đó trước rồi tính sau. Nếu như cô cứng rắn, đương nhiên Phong Cẩn sẽ có cách khiến đám kia lo cho bản thân còn không xong, khó lòng mà đi làm phiền người khác. Khương Bồng Cơ là chủ công của bọn họ, thái độ của chủ công ảnh hưởng rất lớn đến sự lựa chọn của các mưu sĩ. “Ý của ta?” Khương Đồng Cơ cười nói: “Bây giờ ta là người đứng đầu Thượng Dương, từ lúc nào lại đến lượt bọn chúng nhúng tay vào chỉ trỏ? Nếu như chỉ giúp đỡ đơn thuần để chiếm chút lợi lộc thì ta cũng không đến mức không chịu được, nhưng bọn chúng muốn trèo đầu cưỡi cổ ta thì huynh nói ta có thể nhịn được không?” Đổ đã vào túi cô rồi thì là của cô, Thượng Dương cũng thế. Cô không cần biết cái lũ sĩ tộc đó có phải rắn chúa hay không, đã ở trước mặt cô thì phải ngoan ngoãn cúp đuôi, nếu không nghe lời thì đừng có trách cổ ác. Vệ Từ cười nói: “Với tính cách của chủ công đương nhiên là không nhịn được rồi” Từ trước đến giờ chỉ có người khác nhẫn nhịn cô chứ làm gì có chuyện cô chịu nhịn người khác: Đừng nói là đám sĩ tộc của Thượng Dương, nghĩ lại kiếp trước, Khương Bổng Cơ là một tên đại thổ phỉ nắm trong tay mấy vạn quân lính, ngay đến cả triều đình Đồng Khánh cũng không làm gì được cô, chỉ đành chiều an. Phong cố làm quận thủ quận Hứa, vốn tưởng rằng có thể mượn tay của đám sĩ tộc bản địa gian ngoan để hại cổ, đầu ngờ cô lại giết sạch bọn chúng, từ đó về sau không một ai ở quận Hứa dám hoài nghi lời nói của cô nữa. Cô nói một, không kẻ nào dám nói hai. Đương nhiên, khởi đầu của hai kiếp khác hoàn toàn nhau. Bệ hạ xuất thân từ thổ phỉ, muốn giết ai thì giết, ai lắm mồm cô giết kẻ đó, căn bản không cần để ý đến danh tiếng, cực kì tùy tiện. Bây giờ cô là con trai của Liễu Xa, là người có tiếng tăm Điều đó cũng có nghĩa là cô bị hạn chế, không thể tùy tiện tàn nhẫn như kiếp trước được nữa. Không thể dùng võ, chỉ có thể dùng trí. Nhưng, dù một người có thay đổi như thế nào thì tác phong đã ăn sâu vào xương tủy cũng không thể thay đổi. Cho dù có dùng trí thì vẫn cứ khiến người ta lạnh gáy. Phong Chân họ khụ một tiếng, ôm chặt cái túi sưởi, nhấp một ngụm trà nóng xua bớt cái lạnh. “Một khi chủ công đã có ý định như vậy thì sau này có khác gì con rối? Chuyện này vẫn nên cứng rắn một chút. Nói đến tiền tài lương thực, tuy chủ công không đến mức giàu nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn thừa sức nuôi cả hai quận, sao phải cần đến sự giúp đỡ của bọn họ? Nhược điểm duy nhất chẳng qua chỉ là nhân tài tình hình của chủ công bây giờ quả thật có hơi thiếu thốn... Đây cũng là một vấn đề...” Mấy người Phong Chân dù có tài hoa đến mấy nhưng nói cho cùng cũng chỉ có vài người, không thể làm công việc của mấy trăm người được. Khương Hồng Cơ không thiếu nhân lực cấp cao, cô cũng không thiếu nhân lực ở tầng nền, cái cô thiếu chính là nhân lực tầm trung. Cho dù Khương Bồng Cơ đã nghĩ cách mở học viện bồi dưỡng một loạt nhân tài có thể sử dụng được. Nhưng đáng tiếc thời gian quá ngắn, bọn họ còn chưa xong học kỳ đầu tiên, đợi đến lúc có thể thực sự dùng được con cần hai năm nữa. Nếu chấp nhận “viện trợ nhân lực” của đám sĩ tộc bản địa này, thành viên nòng cốt trong tổ chức của cô sẽ tạm thời đầy đủ. Nhưng trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, bất kỳ chuyện gì cũng có cái giá của nó. Những thế gia sĩ tộc hùng mạnh còn có thể âm thầm thao túng ngôi vị hoàng đế, giờ Khương Đồng Cơ đã đi được đến nước này, nếu bị sĩ tộc lợi dụng sơ hở nắm quyền lên tiếng thì sau này dù có sống huy hoàng đến mấy cũng chỉ là một “Hoàng đế Đông Khánh” khác mà thôi, lúc nào cũng bị quyền quý sĩ tộc khống chế. Vấn đề này đối với Phong Cẩn mà nói có hơi lúng túng, nhưng ai bảo xuất thân của anh cao quá? Nhưng, là một mưu sĩ, anh phải nghĩ cho lợi ích của phương Bồng Cơ. “Không bằng để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, tạm thời duy trì trạng thái cân bằng, đợi mấy năm sau tình hình cũng ổn định hơn” Phong Cẩn đề nghị: “Sĩ tộc của quận Thượng Dương phức tạp, giữa các gia tộc cũng có tranh chấp về lợi ích. Nếu lợi dụng thích đáng thì không cần phải lo bọn họ gây chuyện” Khương Hồng Cơ cau mày chú ý lắng nghe. Vệ Tư và Phong Chân là người nơi khác, đối với tình hình bản địa không biết rõ bằng Phong Cẩn. Đề nghị này của Phong Cẩn cũng xem là tương đối khá. Cân bằng các thế lực cũng là một điều quan trọng trong việc cai trị. “Đề nghị của Hoài Du cũng rất tốt. Có điều ta và Tử Hiếu đều không hiểu tình hình Thượng Dương Nếu theo cách đó thì việc này chỉ có thể giao cho Hoài Du làm, e rằng sẽ khá vất vả đấy.” Phong Chân cười híp mắt, ôm túi sưởi, dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Phong Cần bận tối mắt cả năm trời không được về nhà rồi. Phong Cẩn cười khổ. Anh không ưa cái tên lãng tử Phong Chân này, không ngờ lại bị Phong Chân chế giễu trước. Khương Bồng Cơ nói: “Đề nghị của Hoài Du cũng là một biện pháp hay, có điều... chỉ trị được phần ngọn khống trị được phần gốc. Tuy bọn họ có mâu thuẫn và tranh chấp với nhau, nhưng không phải không thể hòa giải. Cân bằng quá lâu rồi sớm muộn gì cũng đến lúc sụp đổ. Thay vì làm như vậy, không bằng chúng ta dùng kế rút củi dưới đáy nồi” Hiện giờ cô vẫn không có cách nào tước sạch quyền lợi của sĩ tộc bản địa Thượng Dương, nhưng từ từ làm suy yếu nó thì vẫn có thể. “Rút củi dưới đáy nồi?” Tuy Phong Cản xuất thân từ sĩ tộc nhưng Phong thị vẫn luôn đứng ngoài cuộc, anh cũng không cần băn khoăn, lợi ích của chủ công mới là ưu tiên hàng đầu của anh. “Chọn lựa nhân tài không hạn chế” Ánh mắt của Khương Đồng Cơ sáng ngời: “Nhân tài cũng phân ra ba bảy loại, cái chúng ta đang cần không phải là hiền tài kinh bang tế thế gì cả, tiêu chuẩn của chúng ta không cao. Ở Thượng Dương không phải trừ sĩ tộc ra thì tất cả đều là đồ ngu chứ? Bất luận sang hèn, bất luận là môn, bất luận tôn ti, chỉ cần có đức có tài đều có thể dùng được!” Quận Phụng Ấp không có điều kiện này nhưng Thượng Dương thì khác, ở đây phong trào học tập cực kỳ cao, nhân tài không thiếu. Cô không chỉ muốn mở thư viện bồi dưỡng nhân tài mà còn muốn chiêu mộ những người có thể dùng được. Thời đại này muốn làm quan thì phải có gia thế, dung mạo, năng lực, trong đó gia thế là quan trọng nhất. Nếu không có gì đặc biệt, chức quan còn có thể truyền từ cha sang con, nói trắng ra là có giỏi cũng không bằng con ông cháu cha, tài năng không quan trọng. Trên một mặt nào đó thì những gì mà Khương Đồng Cơ vừa nói như thể đang khiêu khích với toàn bộ chế độ dùng người của thời đại này. Phong Cẩn âm thầm liếc Vệ Tư và Phong Chân, hai người đó đều có vẻ kích động, anh thầm thở dài nhưng cũng không nói gì. Phong Cẩn hỏi: “Chủ công đang muốn thay đổi toàn bộ?” Khương Hồng Cơ hừ một tiếng, nói: “Thay đổi toàn bộ? Sao mà làm được, ta không muốn sau này ra ngoài đi dạo, uống có chén trà thôi mà cũng bị người ta đầu độc chết.” Thay đổi toàn bộ cũng có nghĩa là tước hết quyền lợi trong tay sĩ tộc một cách triệt để, người ta không rõ mới là lạ. Vệ Tử nói: “Ý của chủ công là phải thay người ở vị trí không quan trọng trước, đợi bọn họ quen rồi mới lại tính tiếp” Ngoại trừ để tránh làm đám sĩ tộc kinh ngạc, chọc giận bọn họ, một nguyên nhân quan trọng khác nữa là những nhân tài mới chiêu mộ được cũng chưa quen với công việc, rất dễ gây tai vạ. Không bằng cứ đẩy bọn họ đến những nơi không quan trọng để rèn luyện một thời gian, sau đó lại điều về. Khoảng thời gian đó cũng đủ để thế lực của Khương Bồng Cơ đứng vững. Đây không chỉ là rút củi dưới đáy nồi mà còn là kế hoãn binh. Hai mươi nghìn quân không thể khiến đám sĩ tộc đó sợ hãi, nếu như là năm mươi nghìn, thậm chí là một trăm nghìn thì sao? Quận Thừa Đức - địa bàn của Hồng Liên Giáo chính là mục tiêu tiếp theo của Khương Hồng Cơ. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.