Chương trước
Chương sau
Phong Đỗ thị quả là lợi hại, cô ta đã tạo ra một kỷ lục trước nay chưa từng có, con dâu trưởng đầu tiên bị chồng bỏ.
Khi Phong Cẩn và Ngụy Tình Nhàn hay tin thì tộc trưởng Phong Nhân và vài vị bô lão trong họ đã đồng ý việc này, mở từ đường xóa tên Phong Đỗ thị khỏi gia phả rồi.
Mặc cho Phong Đỗ thị, hiện tại phải gọi là Đỗ thị làm ầm ĩ thế nào, Phong Khuê cũng không thèm đếm xỉa, điều hơn trăm bộ khúc hộ tống cổ ta quay về Trung Chiếu.
Còn hai đứa con nhỏ thì anh định tự mình dạy dỗ, bận quá thì lại nhờ cha mẹ hỗ trợ vậy.
Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài: “Đại bá đúng là khổ quá”
Phong Khuê là con trưởng, có quyền thừa kế gia tộc, nhưng đồng thời cũng phải chịu áp lực gánh vác cả Phong thị, quyền lợi và trách nhiệm đi đôi với nhau.
“Đúng vậy, mấy năm nay đại ca đã chịu khổ nhiều rồi. Phụ thân từ quan sớm, hoàng đế u mê chèn ép nhà họ Phong, trách nhiệm đè nặng lên vai huynh ấy càng nặng hơn”
Trước đây, Phong Cẩn còn thấy không vui, là anh em cùng cha cùng mẹ, vậy mà anh và em trai không thể so bì được với anh cả, lẽ nào hai người họ thua kém anh cả lắm sao? Trưởng thành hơn rồi mới biết, con trưởng không phải người bình thường muốn làm là làm được đâu.
Áp lực của vị trí này quá lớn.
Trên đời này hiếm có vương triều nghìn năm, nhưng có thể gia nghìn năm.
Nhưng thế gia nghìn năm cha truyền con nối ấy có dễ như mọi người tưởng tượng hay không?
Tộc trưởng mỗi đời không chỉ phải củng cố địa vị của gia tộc, còn phải loại bỏ mọi điều xấu xa trong nội bộ, bảo đảm truyền thống của gia tộc luôn được giữ gìn.
Truyền thống của Phong thị là “liêm chính, nhưng lòng người phức tạp, tranh giành lợi ích ắt sẽ xuất hiện những thứ để hèn bẩn thỉu, sao có thể duy trì mãi gia phong liêm chính sạch sẽ ấy được?
Làm tộc trưởng và con trưởng, phải khiến người trong họ đồng lòng nhất trí, còn phải xử lý tốt các mâu thuẫn trong gia tộc, đề phòng mọi rắc rối có thể xuất hiện.
Tuy Phong Cẩn và Phong Giác không thể thừa kế Phong thị nhưng gia tộc sẽ không để hai người thiếu ăn thiếu mặc, họ còn có tự do nhất định.
Ví dụ như lần động đất ấy, Phong Cẩn thuận thế về phe Khương Hồng Cơ và trợ giúp cố, vừa thoát khỏi cảnh nguy khốn, vừa đi theo hoài bão của mình.
Còn Phong Giác - cậu thiếu niên ngang ngạnh bướng bỉnh này cũng có chí hướng riêng của mình, lựa chọn đi theo minh chủ.
Mà Phong Khuế thì sao?
Anh ta chỉ có một con đường mà thôi.
Sau này thiên hạ chia năm xẻ bảy, “minh chủ” của Phong Khuê sẽ không phải người bản thân anh ta chọn, mà do toàn bộ Phong thị lựa chọn.
Trường Sinh bé bỏng nghe thấy hai chữ “đại bá” thì nhướn người lên hóng ra ngoài cửa, rồi thất vọng trề môi.
“Hơm có bá bá...”
Ngụy Tĩnh Nhàn vui lắm: “Xem đại bá và bé con hợp nhau chưa, mới gặp có hai ba lần mà Trường Sinh đã nhớ bác thế rồi”
Phong Cẩn đáp: “Đại ca rất thích trẻ con, trước đây phụ thân và mẫu thân thường bận việc, ta và Hoài Giới hầu như đều do đại ca chăm sóc. Huynh ấy theo dõi bà vú rất sát sao, động chút là qua kiểm tra rồi căn dặn người hầu, sợ họ chăm sóc bọn ta không chu đáo”
Khi Phong Giác chào đời, Phong Khuê đã là một ông cụ non, vừa phải học tập tốt vừa phải chăm sóc hai đứa em trai.
Ngụy Tĩnh Nhàn tưởng tượng đến hình ảnh ấy mà bật cười: “Đợi Trường Sinh lớn thêm chút nữa thì hẳn cũng trở thành chị gái có trách nhiệm rồi ha”
Phong Cẩn cười, vuốt nhẹ bím tóc của Trường Sinh, hỏi bé: “Trường Sinh muốn làm chị không con?”
Ngụy Tĩnh Nhàn liếc anh rồi nói: “Trường Sinh còn bé, chàng hỏi con, con có hiểu đâu chứ?”
“Năm sau nữa là hai tuổi rồi, nhỏ nhất gì nữa”
Tình cảm giữa hai vợ chồng càng ngày càng thắm thiết, từ khi có Trường Sinh thì càng gắn bó hơn.
Mục đích chủ yếu của Phong Cẩn tới Thượng Dương lần này đã đạt được, anh không vội vàng trở về báo cáo mà phái lính truyền tin báo về quận Phụng Ap, giành thời gian cho vợ con... Ừm, thực ra là mượn cớ để nghỉ phép.
“Lén trốn việc nửa ngày, đã lâu lắm rồi không được rảnh rỗi đến thế.”
Thoải mái ăn uống ngủ nghỉ ở nhà họ Phong, bảy tám ngày liên tục như thế, xương cũng ế ẩm rồi.
Ngụy Tĩnh Nhàn che miệng cười khẽ: “Xem chàng rảnh được đến bao giờ, thiếp cá là chàng trốn được bao nhiêu ngày thì Lan Đình sẽ đòi về chừng ấy ngày”
Phong Cẩn sầu não nhìn tuyết động ngoài đình.
“Phu nhân đứng về phía ai vậy?”
“Ai có lý thì thiếp ủng hộ người đó” Ngụy Tĩnh Nhàn bế Trường Sinh từ trong lòng Phong Cẩn lên: “Trường Sinh liếc chàng mấy lần rồi đấy, phụ thân mà còn giả vờ coi như không thấy hả? Bé con là con gái chàng chứ không phải túi sưởi đầu, muốn sưởi ấm thì ra kia tìm thị nữ lấy là được”
Phong Cẩn đứng dậy, tuy xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Thân nhiệt của trẻ con khá cao, Phong Cẩn ôm bé mà thấy ấm hơn cả ôm túi sưởi nữa.
“Mất mặt quá đi ha” Ngụy Tĩnh Nhàn trách vậy.
Phong Cẩn càng xấu hổ hơn.
Lính truyền tin chạy không ngừng một ngày một đêm gửi thư của Phong Cẩn đến tay Khương Đồng Cơ, cô vừa nhận thư bèn xé ra xem ngay.
Từ Kha lo lắng hỏi: “Chủ công, kết quả sao rồi ạ?”
Phong Chân thì có vẻ tự tin lắm: “Quá nửa là tin tốt đấy, chủ công bắt buộc phải đối đầu với Thượng Dương, Phong thị tuy là quý tộc Đông Khánh nhưng không nuôi quá nhiều bộ khúc, trụ được ở Thượng Dương lâu vậy đã là gắng lắm rồi. Đầu xuân này, dù chủ công không đánh tiếp thì họ cũng không sống nổi qua mùa hè sang năm đâu, giờ chủ công đã tiến lễ hậu binh, nếu họ biết khôn thì ắt sẽ đồng ý, tiện kiếm ít lợi lộc”
Khương Bồng Cơ không đáp, cổ mở thư ra đọc kỹ một lượt, lông mày hơn nhướn lên.
“Được, được, được lắm!”
Khương Bổng Cơ nói liên tiếp ba từ được, mọi người càng căng thẳng hơn, Phong Chân thì nhíu mày, anh ta đoán sai u?
Cô nói: “Hoài Du cũng học xấu rồi, đang lúc bạn thế này mà trốn việc”
Cả nhà người ta đang ở Thượng Dương, cô không thể túm cả về làm việc được.
Phong Chân căng thẳng quá mà hơi nghiêng người về phía trước, đến lúc nghe thấy cầu sau của cô thì suýt sặc nước miếng.
“Chủ công, Hoài Du nói gì à?” Từ Kha ho nhẹ, kéo để tài lại.
Khương Đồng Cơ đáp: “Phong thị đã đồng ý nhường Thượng Dương rồi, nhưng có vài yêu cầu không quan trọng lắm”
Từ Kha nhận thư từ tay Khương Bồng Cơ, đọc qua rồi suýt không đứng vững được.
Nếu đồng ý yêu cầu của Phong thị thì phải chấp nhận bọn họ lúc nào cũng có thể rời khỏi Khương Bồng Cơ để theo chủ khác à?
Chuyện này mà không quan trọng lắm?
Từ Kha đè lên ngực như người lên cơn đau tim, run rẩy đưa thư cho những người khác xem.
Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng xem xong mà nhíu mày.
Trong tay Phong thị không có quá nhiều binh quyền, nhưng họ có danh vọng và sức hiệu triệu đáng sợ.
Cái gì là sức hiệu triệu?
Đó là danh vọng trong đám văn sĩ hiền tài khắp nơi.
Khi Phong thị đã tỏ rõ lập trường thì một số thế lực sẽ hùa theo ngay.
Đơn cử như người bên Khương Hồng Cơ, nhìn thì nhiều, nhưng có ai tình nguyện tới đây nương nhờ không?
Từ Kha ư? Cậu vốn làm nổ ở Liễu phủ, sau được Khương Hồng Cơ trả khế bán mình cho, nhưng trên người cậu vẫn còn dấu tích của Liễu thị.
Còn Kỳ Quan Nhượng thì sao? Khương Hồng Cơ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ anh ta, đến khi anh ta nhận ra thì đã lên thuyền giặc rồi, cũng do hợp tính nên anh ta mới ỡm ờ chịu thuận theo.
Phong Cẩn? Nói thì đúng là giậu đổ bìm leo, nếu không có trận động đất ấy thì Phong Cẩn sẽ chọn Khương Hồng Cơ sao?
Còn những người khác?
Cậu ngốc Lý Vân là vô tình nhặt được, Trương Bình là do Vệ Từ tiện tay lừa đến, Dương Tư thì tự chui đầu vào rọ rồi bất cẩn sa xuống hố, Phong Chân là do Vệ Từ thư từ qua lại giới thiệu nên mới tới, phân nửa đều đến vì Vệ Từ chứ không thực sự coi trọng Liễu Hi hay Liễu thị.
Tính ra thì chỉ có Vệ Từ là tình nguyện chọn cô mà thôi.
Nhưng nếu kiếp trước không có quan hệ ấy thì anh sẽ chọn phương Bồng Cơ ư?
Nghĩ nhiều rồi. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.