Chương trước
Chương sau
Phong Đỗ thị run lẩy bẩy cầm đơn ly hôn nhìn thì nhẹ tựa lông hồng nhưng đối với cô ta lại nặng như cùm.
“Chàng, chàng, dám bỏ thiếp?”.
Phong Đỗ thị dường như chưa thoát khỏi kinh ngạc, thậm chí cổ ta còn lén nhéo mạnh tay mình, chắc chắn đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà thôi, Phong Khuể sao có gan bỏ vợ được chứ? Chỉ vì cô ta mắng Trường Sinh là đồ để tiện sao?
Phong Khuê khẽ nhíu mày, nói bằng vẻ bất đắc dĩ: “Là ly hôn, không phải ruồng bỏ hay xua đuổi cô. Mặc dù có sai mấy việc nhỏ nhặt nhưng không gây ra chuyện lớn gì, ta không có quyền đuổi cô đi. Huống hồ, Trung Chiếu khá nghiêm khắc với phụ nữ bị chồng bỏ..”
Anh còn chưa nói xong, Phong Đỗ thị đã gào ầm lên: “Nếu đã biết thế thì sao chàng còn viết lá thư này! Chàng muốn thiết chết mới vừa lòng đúng không? Phong Hoài Chương, chàng đúng là độc ác mà! Không ly hôn, thiếp sẽ không ly hôn! Thà chàng đưa một chén rượu độc cho thiết chết luôn đi!”
Phong Khuê từng gặp mấy bà điên, cũng từng thấy mấy ả chanh chua trên đường, nhưng anh không ngờ Phong Đỗ thị sẽ trở thành một kẻ như vậy, không ra thể thống gì, chỉ biết điên cuồng cố chấp, đến giờ cô ta vẫn không biết mình đã làm sai điều gì.
“Cô có biết thân phận của mình không vậy?” Phong Khuê thở dài, giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng từng chữ từng chữ như cái đinh đâm vào tim Phong Đỗ Thị: “Cô làm dâu trưởng của Phong thị bốn năm rồi, có biết trách nhiệm của bản thân là gì không? Quản lý bếp núc, quản lý hậu viện, lo liệu việc nhà, quản lý người làm, thăm viếng họ hàng, đồ đạc quà cáp trong họ, điều hòa mâu thuẫn trong tộc, chuẩn bị các nghi lễ cúng bái... có làm được những gì rồi?”
Con dâu trưởng không chỉ quản lý nội viện của một gia đình nhỏ mà phải quản lý rất nhiều việc.
Khi cô ta mới được gả vào Phong thị, Phong Khuê nghĩ cô ta là con gái mới về nhà chồng, chưa tiếp xúc nhiều việc nên mới nhờ mẫu thân tới giúp. Nhưng kết quả thì sao? Bốn năm, học hành dở ông dở thằng, làm không nên chuyện còn buông lời oán Phong phu nhân chuyển quyền.
“.. Con dâu trưởng là tấm gương cho phụ nữ cả họ, cô thử nói xem, cô có gì đáng để người khác học tập và noi theo chứ? Vì giành lấy hư danh và được đàn ông yêu thích mà cô tự đập gãy hai chân, để lại dị tật về sau, còn đắc ý khoe khoang?”
Phong Đỗ Thị mặt cắt không còn hột máu, nhìn như đắp phấn quá tay.
“... Thôi thì không nói chuyện ấy, trào lưu của Trung Chiếu giờ chẳng ra làm sao, sĩ tộc đại nho đua theo mấy thứ lý luận dị đoan, bảo sao lại cho ra một kẻ không hiểu sự đời như cô. Nhưng lắm mồm điêu ngoa, ăn không nói có, đó cũng là trào lưu của Trung Chiếu hả?”
Điều này không thể trách trào lưu bên ngoài được, chỉ có thể nói là do tu dưỡng kém thôi.
Phong Khuê vừa mở máy là tuôn ào ào, bao chuyện nín nhịn trong lòng giờ đem ra nói hết.
“Ta nói với cô bao nhiêu lần rồi, cổ coi như gió thoảng qua tại phải không? Cô là con dâu trưởng, không phải chỉ ngồi trong phòng tổ son trát phấn cho đẹp mặt là được, cô có biết người trong họ đều đang cười chê trò hề của cô không? Cô tới đây được bốn năm rồi, lẽ nào không nhận ra rằng không khí trong họ trở nên gay gắt vì bị cô ảnh hưởng sao? Gia phong sạch sẽ mới là cốt yếu, ta không thể trơ mắt nhìn cô hại Phong thị nữa”
Phong Đỗ thị bị nói cho ngay cả người, hồi lâu sau mới đáp với vẻ độc địa: “Do mẫu thân chàng lắm chuyện đấy. Cứ nói thiếp làm cái này không ổn làm cái kia không tốt, già khú đế rồi còn tham quyền, chính bà ta ép thiếp..”
Chát!
Cô ta còn chưa nói dứt câu đã bị Phong Khuê tát cho nổ đom đóm mắt, Phong Khuê nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của mình bằng ánh mắt phức tạp.
“Trái tim cô làm bằng gì vậy? Đồ long lang dạ sói! Mấy năm nay, mẫu thân có bạc đãi gì cô không? Từng này tuổi rồi, vốn có thể hưởng thụ thú vui tuổi già, con cháu sum vầy, nếu không phải vì cố, bà cần gì phải phí sức lo chuyện hộ có chứ?”
Phong Đỗ thị sợ hãi hành động của Phong Khuê, cô ta không ngờ anh ta lại tát mình.
“Ly hôn đi, dù sao cũng từng là vợ chồng, cho nhau chút thể diện, cũng vì tốt cho hai con.”
Phong Đỗ thị nghiến răng, cô ta vẫn không cam lòng.
“Phong Hoài Chương, có phải chàng có người khác rồi không? Con hổ ly nào đã dụ dỗ chàng!”
Chắc chắn là thế, Phong Khuê luôn nhân nhượng khoan dung với cô ta cơ mà, sao có thể đột nhiên đòi ly hôn chú?
Chắc chắn là có kẻ thứ ba, nên anh ta đuổi cô ta đi để rước con hồ ly kia về.
“Nếu ta có thật thì vẫn có thể quang minh chính đại rước người ấy về, cô làm gì được ta sao?”
Phong Khuê không biết nên cười hay khóc nữa, anh cảm thấy mình uổng công bốn năm nay, tốn bao công sức cũng không khiến người phụ nữ này tin tưởng anh.
“Kẻ đó là ai? Có phải con khốn nạn kia không? Còn thứ con hoang Trường Sinh kia hẳn là con của người và con khốn ấy chứ gì?”
Bảo sao, cô ta chỉ mắng con ranh con ấy là con hoang thôi mà hắn đã dựng ngược lên thế kìa!
Hai mắt Phong Đỗ thị vô cùng hung ác, cô ta nghiến răng nghiến lợi, Phong Khuê không còn nhận ra người đã từng là vợ mình ấy nữa.
Anh giận quá mà bật cười: “Cô thử nói thêm một câu nữa xem, đừng uổng phí chút tình cảm cuối cùng ta dành cho cô. Tin ta đi, kết cục của cô sẽ không chỉ có một chén rượu độc không thôi đâu?
Phong Đô thị nghe vậy mặt xanh mét như tàu lá.
Ai cũng ham sống sợ chết cả thôi, cô ta cũng không ngoại lệ, vừa rồi nói thà uống rượu độc chứ không muốn ly hôn, chẳng qua chỉ là cứng miệng chém gió thế thôi.
Cô ta biết Phong Khuê tốt tính, anh dịu dàng đoạn chính, dường như dù trời có sập xuống cũng không khiến anh nao núng được.
Biết tính Phong Khuế nên cô ta mới dám nhờn mặt.
Nhưng sự thật chứng minh rằng, cô ta không hiểu Phong Khuê, vẻ quả quyết của anh khiến cô ta phải e sợ.
Phong Khuế nói: “Ta đã từng đọc Nữ Tứ Thư gì đó của Trung Chiếu rồi, cô cũng nên ôn luyện lại và thức tỉnh đi, tự vấn xem bản thân đã thực hiện được điều nào trong đó chưa. Nghiêm khắc với người ngoài, còn bản thân thì phóng túng vô độ, đây mà là nữ đức mà vô số đại nho Trung Chiếu tôn sùng đấy ư? Đúng là làm người ta phát tởm!”
“Nghĩ kỹ lại những lời cô đã từng nói đi. Nếu Nhị đệ và em dâu vì lời nói bậy bạ của cô mà xa cách nhau, thì ta không chỉ cho cô một ly rượu độc mà còn cho một dải lụa trắng tiễn cô lên đường đấy!”
Phong Khuê chưa từng nghĩ rằng vợ chồng anh làm ầm ĩ đến độ này.
Hai vợ chồng Phong Khuê ly hôn là việc lớn trong tộc, dù sao tên của Phong Đỗ thị đã được ghi trên gia phả rồi.
Nếu ly hôn cũng không chỉ dọn của hồi môn rồi cút về Trung Chiếu là xong, còn phải xóa tên trong gia phả nữa.
Hôm sau, Phong phu nhận biết chuyện Phong Khuê và Phong Đỗ thị cãi nhau thì áy náy lắm.
“Đợi hai năm nữa mẫu thân sẽ tìm cho con một tiểu thư khuê các chân chính, ta không dám kén dầu từ ổ rắn rết Trung Chiếu ấy nữa đâu.”
Phong Khuê nhíu mày. Không tải giá là chuyện không thể nào, con dâu trưởng rất quan trọng với Phong thị, gần như ảnh hưởng đến sự phồn vinh và phát triển của cả dòng họ.
Nhưng hai đứa con trai của anh vẫn còn nhỏ tuổi, hai năm nữa tái giá ngay thì anh không yên tâm.
“Ba năm năm nữa rồi tính đi ạ, chỉ là bấy giờ lại phải phiền mẫu thân thôi.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.