Chương trước
Chương sau
“Chủ công nhà cậu gửi thư đến à? Viết gì thế?”
Dương Tư không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn bức thư trong tay Vệ Từ... Không biết bên trong viết cái gì mà cậu chàng này lại vui vẻ như vậy.
Chẳng lẽ... Gã nhướng mày, nổi tính hóng hớt, đến khi đọc được nội dung thư rồi thì lại thất vọng.
“Chỉ là cái tên Phong Chân kia đồng ý ở lại thôi mà... Sao, tên này rốt cuộc tài năng cỡ nào mà lại khiến cậu vui mừng đến thế?”
Nụ cười trên mặt Vệ Từ vụt tắt, anh nghiêm mặt nói: “Từ vui mừng không phải vì Tử Thực quy phục.”
Dương Tư vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Thế thì vì cái gì?”
Vệ Từ nói: “Bình thường Tử Thực hành vi phóng túng, gần như không ai có thể khuyên anh ta. Thế mà, anh ta lại đồng ý với chủ công cai hàn thực tán.”
Dương Tư kinh ngạc, cái thứ hàn thực tán này gã không xa lạ gì, nghe nói dùng hàn thực tán lâu sẽ không thể bỏ được, trong quá trình dùng nếu có sai sót thì nặng có thể bị mất mạng. Dù là như thế, vẫn có người coi nó là tiêu chuẩn, vì quá trình cai hàn thực tán vô cùng đau khổ nên rất nhiều người không kiên trì được mà lựa chọn tiếp tục dùng nó làm tê liệt bản thân mình.
Nhưng mà... Phong Chân có đồng ý cai hàn thực tán hay không thì liên quan quái gì đến việc Vệ Từ vui mừng?
Dường như nhận ra vẻ hoang mang của Dương Tư, Vệ Từ cười nói: “Cai hàn thực tán không phải một ngày là xong, anh ta phải chịu khổ rồi.”
Dương Tư nghe xong không khỏi rùng mình.
Thì ra Vệ Từ vui chỉ vì Phong Chân phải chịu khổ sở?
Con cáo già này sao lại xấu xa đến thế?
Vệ Từ nói: “Tĩnh Dung không hiểu, đợi đến khi huynh nhìn thấy Tử Thực rồi huynh sẽ hiểu.”
Người ngoài đau lòng vì sức khỏe của anh ta, bản thân anh ta lại không coi ra gì, cứ thỏa sức giày xéo, nhiệt tình buông thả, làm sao có thể không tức?
Hiện giờ Phong Chân đã gặp xui xẻo, Vệ Từ không vui một lát thì quả là hổ thẹn với tấm lòng thành khi xưa.
Nhưng mà...
Vệ Từ kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, con ngươi ảm đạm nhìn bức thư trong tay, nhíu mày nghi ngờ.
Dương Tư hỏi anh: “Cậu lại sao thế?”
Vệ Từ bình thản đáp: “Từ chỉ không ngờ Tử Thực mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà đã dùng hàn thực tán đến bốn năm rồi...”
Dương Tư còn tưởng chuyện to tát gì, nói: “Dùng hàn thực tán bốn năm vẫn còn không thèm chăm sóc bản thân, quả là mạng lớn.”
Vệ Từ thầm lắc đầu, anh không có ý như vậy, song lại không thể giải thích rõ ràng với Dương Tư.
Kiếp trước anh ẩn cư ở Biện Châu Trung Chiếu nhưng vẫn duy trì thư từ qua lại với Phong Chân, nhớ lần đầu tiên Phong Chân tiếp xúc với hàn thực tán đã ngoài ba mươi. Giờ anh ta mới bao nhiêu tuổi, thế mà đã dùng hàn thực tán đến bốn năm rưỡi, còn thành nghiện, thực sự là làm người ta không thể hiểu được.
Nói đến thì... Hình như anh đã bỏ qua điều gì đó?
Trong đầu Vệ Từ chợt lóe lên ý nghĩ, phút chốc liền bừng tỉnh!
Hàn thực tán!
Thứ này đúng là thịnh hành trong tầng lớp quý tộc, nhưng khi đó năm nước Cửu Châu đã suy sụp không thuốc chữa rồi, một số quý tộc mơ mơ màng màng dùng hàn thực tán làm tê liệt chính mình. Trên làm dưới theo, hàn thực tán bắt đầu lan truyền rộng rãi không thể cứu vãn.
Tính thời gian thì phải ba đến năm năm sau hàn thực tán mới lan tỏa.
Phong Chân kiếp trước sử dụng hàn thực tán là vì nghe người ta nói dùng hàn thực tán có thể tăng cường thể chất, còn giờ thì anh ta chỉ thuần túy là hưởng lạc, tự chui đầu vào đường chết.
Trước đó, hàn thực tán chỉ lưu hành ở phạm vi nhỏ trong tầng lớp quý tộc, không hề lan rộng như giờ.
Giờ thì sao?
Nhớ lại kỳ kiểm tra đánh giá lúc trước, tên sĩ tử tham gia kỳ thi kia thoát y trước mặt mọi người đùa giỡn anh, sắc mặt Vệ Từ trắng xanh lẫn lộn.
Anh bất giác nhớ lại lời nói của Liễu Trần đại sư.
Hàn thực tán thịnh hành sớm hơn bao nhiêu năm, có lẽ liên quan đến con yêu nghiệt cướp vận nước của Đông Khánh kia.
“Dùng hàn thực tán hơn bốn năm đã thành nghiện, muốn cai hẳn thì phải chịu một phen đau khổ rồi.”
Kiếp trước Phong Chân dùng hàn thực tán mới một hai năm, sau đó bị Khương Bồng Cơ ép cai.
Theo như hồi ức của bản thân Phong Chân, quá trình cai hàn thực tán đau đớn vô cùng, khiến anh ta nảy sinh sợ hãi với ba từ “hàn thực tán”.
Kiếp này dùng hàn thực tán bốn năm... Nỗi đau đớn khi cai nghiện chẳng phải sẽ gia tăng gấp bội sao?
Dương Tư mỉa mai: “Cậu cười trên nỗi đau của người khác chứ gì, Phong Chân kia quen biết cậu đúng là xui xẻo.”
Hàn thực tán không có độc lớn như thế, xác suất cai triệt để cũng cao, nhưng phản ứng lúc cai nghiện không phải thứ người thường có thể chịu đựng được, tinh thần khao khát mãnh liệt và cơ thể đau đớn cùng tạo áp lực, chỉ có dựa vào nghị lực mới có thể gắng gượng vượt qua.
Nước mắt tuôn rơi, cơ bắp đau đớn co giật, dạ dày co bóp, đầu đau như búa bổ...
Phong Chân từng thử cai nghiện, nhưng cảm giác đó thật sự quá đau đớn, anh ta chịu được một lát rồi từ bỏ, lựa chọn khuất phục hàn thực tán.
Bây giờ thì... Khương Bồng Cơ sao có thể cho phép anh ta bỏ cuộc chứ?
Phong Chân thực sự không biết Khương Bồng Cơ đã làm gì mình, lúc cơn nghiện đến, ngoài đôi mắt có thể cử động, đầu óc có thể suy nghĩ ra thì toàn thân anh ta rã rời, mở miệng cũng khó khăn, tinh thần từ đầu đến cuối luôn tỉnh táo, cảm nhận được từng biến động trong cơ thể.
Cơn nghiện phát tác, từ lúc ánh mặt trời chói chang buổi trưa kéo dài đến lúc hoàng hôn, mồ hôi đã làm quần áo anh ta ướt nhẹp từ trong ra ngoài mấy lần.
Cảm giác đau đớn trong cơ thể dần giảm đi, Phong Chân thở hổn hển hít từng hơi, như thể vừa bò về từ mười tám tầng địa ngục.
“Cảm giác thế nào?”
Khương Bồng Cơ từ ngoài bước vào, phía sau còn có hộ vệ mang theo một bộ quần áo sạch sẽ.
Phong Chân nằm ngửa trên mặt đất, từ từ khôi phục lại sự kiểm soát đối với cơ thể, nhưng chân tay anh ta vẫn mềm nhũn, đến ngồi dậy cũng khó khăn.
“Không muốn... nói chuyện với cậu...”
Mặt Phong Chân đẫm mồ hôi, mệt nhọc khép mắt lại, không dám nghĩ đến nỗi đau đớn vừa rồi, càng không dám nhớ về cơn nghiện đã khống chế bản thân.
Lúc cơn nghiện phát tác, trong đầu anh ta đã nghĩ đến mấy trăm phương pháp để bóp chết Khương Bồng Cơ rồi, hận không thể uống máu cậu ta, ăn thịt cậu ta, còn điên cuồng, tàn nhẫn hơn dã thú.
Đâu còn chút lý trí nào?
“Ta cho người chuẩn bị cho ngươi ít thức ăn thanh đạm để bài độc, rửa mặt xong ăn một chút. Một tháng này, cơn nghiện sẽ phát tác thường xuyên, thời gian duy trì cũng tương đối dài, nếu không chuẩn bị đầy đủ cả về thể lực lẫn tinh thần thì ta sợ rằng ngươi không chống đỡ được.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi cũng nên cảm thấy may mắn, ngươi dùng hàn thực tán quy củ chứ không tùy ý lạm dụng.”
Phong Chân dùng hàn thực tán đã hơn bốn năm, nhưng lần nào cũng chỉ dùng một lượng nhỏ, khoảng cách giữa các lần dùng cũng khá dài, một năm gần đây mới dùng thường xuyên hơn, lượng thuốc cũng bắt đầu tăng. Nếu không thế thì anh ta đã sớm đi đời nhà ma, chết không biết bao nhiêu lần.
Năng lượng tinh thần của Khương Bồng Cơ rất mạnh nên có thể âm thầm giúp đỡ anh ta duy trì sự tỉnh táo, an toàn vượt qua thời kỳ cai nghiện.
Phong Chân nghe xong không nhịn được mà rùng mình.
Một lần đã đau đớn thế này, một tháng còn bao nhiêu lần phát tác nữa, anh ta sao chịu đựng được?
“Ta có thể hối hận không?”
Không muốn cai nữa.
“Không thể, bây giờ nhịn được thì sau này sẽ là trời cao biển rộng.” Khương Bồng Cơ nhìn con cá muối Phong Chân nằm trên mặt đất, cười nói: “Gần đây ta ủ ít rượu, thơm nồng hơn xa loại rượu bình thường, đợi ngươi dần khống chế được cơn nghiện ta mời ngươi uống hai chén.”
Rượu....
Phong Chân chép chép miệng, lưỡi khô khốc: “Bây giờ ta muốn uống hai chén.” >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.