Chương trước
Chương sau
Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi nhớ lại cảm giác lên cơn hàn thực tán xem, có dám dùng lương tâm mà nói với ta không có tác hại?”
Mặt Phong Chân cứng đờ.
Đúng như lời Khương Bồng Cơ vừa nói, tính từ lần đầu tiên anh ta dùng hàn thực tán đến nay đã là bốn năm rưỡi rồi, mới đầu chỉ một hai tháng mới dùng một lần cho vui, được gần một năm thì tăng lên nửa tháng dùng một lần, đến giờ thì thành bảy tám ngày một lần.
Mỗi lần dùng hàn thực tán là tư tưởng thoải mái, thể lực khỏe mạnh, cả người lâng lâng, đầu óc vô cùng sảng khoái.
Một khi lên cơn nghiện mà anh ta không dùng ngay thì xương cốt toàn thân sẽ như có hàng nghìn hàng vạn côn trùng gặm nhấm, khó chịu muốn chết.
Nhưng anh ta xem như còn có chí khí nên không quá lệ thuộc vào hàn thực tán, nếu là người khác dùng hàn thực tán bốn năm rưỡi thì đoán chừng đã mất đi lý trí, sa đọa, đau đầu, đứng ngồi không yên, điên điên dại dại.
Chỉ là, với tình hình trước mắt, nếu anh ta cứ tiếp tục dùng hàn thực tán, khoảng cách giữa hai lần dùng sau này sẽ ngày càng ngắn, cái mạng nhỏ cũng khó giữ.
Khương Bồng Cơ lắc đầu nói: “Ngươi cũng nhận thấy từ lần đầu tiên ngươi dùng hàn thực tán đến giờ, khoảng cách dùng giữa hai lần càng ngày càng ngắn, nếu như đến giờ mà không dùng thì xương cốt toàn thân sẽ giống như nghìn vạn con kiến gặm nhấm, cái nỗi khổ bứt rứt toàn thân đó ngươi có chịu nổi không?”
Đây chính là cái chết tuần hoàn, không cai hàn thực tán sau này sẽ ngày càng lệ thuộc vào nó, khoảng cách hai lần dùng hàn thực tán rút ngắn, thời gian đầu óc minh mẫn giảm bớt, tình trạng càng ngày càng xấu đi rồi chỉ còn đường chết, Phong Chân khó mà bác bỏ.
Nhưng muốn bỏ hẳn hàn thực tán thì phải chịu được quá trình lên cơn nghiện, nào có dễ gì đâu?
Rất nhiều mưu sĩ cũng nghĩ giống như Phong Chân, trong nhà có tiền lại không thiếu hàn thực tán, cơn nghiện phát tác thì dùng chứ sao phải hành hạ bản thân?
Anh ta nghĩ đến cái đau đớn lúc cơn nghiện phát tác thì lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, không được, cơn nghiện phát tác thật khiến người ta muốn chết, hà cớ gì phải cai? Thú vui ngay trước mắt sao phải chờ về sau? Đời người ngắn ngủi chỉ sống được ba mươi, năm mươi năm thì cứ hưởng thụ vui vẻ là được, tội gì phải hành hạ bản thân?
Người xem livestream nghe đoạn đối thoại này xong mới hiểu anh chàng ốm yếu trước mắt này là một tên nghiện.
[Hôm Nay Là Ngày Y Tá]: Người anh em này giỏi rồi, dùng hàn thực tán hơn bốn năm mà giờ vẫn sống, mạng thật lớn nha.
[Ngày Lễ Vui Vẻ]: Ôi chao, sống không tốt hơn à? Tại sao lại không cần mạng chứ?
[Ngày Kia Ngày Của Mẹ]: Cào tường, tại sao tôi lại cảm thấy lời của anh chàng này có lý nhỉ? Nguy rồi, tam quan của tôi bị phá vỡ rồi. Mặc dù hàn thực tán không phải là ma túy nhưng dùng đến mức nghiện thì đời này cũng tèo.
[Đừng Quên Nhé]: Thím trên kinh ngạc chắc chắn là mới theo dõi kênh livestream, cái thứ hàn thực tán này xuất hiện từ lâu rồi. Hình như tương đương với thời Ngụy Tấn của chúng ta, sĩ tộc quyền quý vô cùng thích cái thứ đồ này.
Bọn họ thực sự không biết tác hại của hàn thực tán ư?
Chưa chắc!
Giống như suy nghĩ của Phong Chân, nhiều người biết cai hàn thực tán không dễ, nhưng bọn họ đâu phải là không mua nổi hàn thực tán, lúc khó chịu thì dùng là được, sao phải hành hạ bản thân, chịu đựng đau đớn để cai.
Thời đại này, có cái mặt đẹp là đường làm quan rộng mở, là có một trong những điều kiện quan trọng nhất để cưới vợ vừa giàu vừa đẹp. Dùng hàn thực tán xong sẽ có cảm giác thoải mái, tinh thần thư giãn, khí sắc hồng hào, làn da đẹp đẽ, vậy nên bọn họ xem nó là một thứ tốt.
Cho nên rất nhiều người ưa thích thứ này.
Phong Chân dùng hàn thực tán đương nhiên không phải vì làm đẹp mà đơn giản chỉ là vì hưởng thụ cuộc sống. Dù gì anh ta cũng không sống được lâu, cái gì cũng phải thử một lần mới không uổng đời này. Bây giờ Khương Bồng Cơ lại khuyên anh ta cai hàn thực tán, Phong Chân tỏ vẻ không đời nào, có chết cũng không cai.
Khương Bồng Cơ cũng tỏ vẻ, chỗ bà đây không thu nhận kẻ đầu óc mơ hồ.
Trương Bình ở bên cạnh nhìn đến than ngắn thở dài, chủ công nhà mình tìm đường chết như thế mà cũng không khiến người ta tức giận bỏ đi, có thể thấy Phong Chân là dạng người thích bị ngược đãi.
Phong Chân cũng lấy làm lạ, có nhân tài thì dùng là được, sao phải nhúng tay vào việc riêng của người ta?
Đây là người Vệ Từ cho là minh chủ, tuy có tướng minh quân nhưng tính cách thật khiến người ta không thể ưa nổi.
Phong Chân mỉa mai hỏi cô: “Người dùng hàn thực tán rất nhiều, chẳng lẽ sau này cậu gặp ai cũng khuyên người đó cai hàn thực tán à?”
Cẩn thận sau này không còn ai mà dùng.
Tuổi còn nhỏ mà đã thích vác tù và hàng tổng.
Khương Bồng Cơ ngạc nhiên nói: “Sao có thể? Không phải ai cũng có tư cách được ta khuyên. Nghiện hàn thực tán rồi mà không quyết tâm cai, kẻ vô dụng đến thế ta nhất định sẽ không dùng. Ai biết khi nào hắn lên cơn nghiện, làm hỏng đại sự thì biết làm sao? Thiên hạ này lớn như thế, luôn có người giữ mình trong sạch, đầu óc minh mẫn, ta cần gì phải hao tâm khổ tứ với loại người vô dụng này?”
Phong Chân không biết bản thân nên cảm thấy vinh hạnh hay là tức giận.
Tên chủ công này sớm muộn cũng tiêu, nếu như không tiêu, anh ta sẽ đảo lại tên luôn.
“Ngươi ăn món ăn của Tri Khách Trai thấy mùi vị ra sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Phong Chân đáp: “Mỹ vị nhân gian, từ trước đến giờ ta không biết thức ăn có thể đa dạng như vậy.”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Đợi ngươi chết rồi, món ngon cũng không ăn được nữa, nó sẽ được đặt trên bàn ăn của người khác.”
Phong Chân: “...”
Cô hỏi: “Ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, uống rượu đến trời sáng?”
Phong Chân mỉm cười đáp: “Thánh nhân cũng nói ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người. Ta vậy thì đã sao?”
Anh ta tự biết không sống được lâu, từ khi vợ qua đời anh ta chưa từng tái giá hay nạp thiếp.
Chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt, ung dung tự tại.
“Đợi ngươi chết rồi, mỹ nhân sẽ ở trong lòng người khác, rượu ngon cũng ở trong chén người khác.”
Phong Chân: “...”
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Ngươi còn ham đánh bạc?”
Phong Chân nhẫn nhịn nói: “Đánh vui thôi, có gì không thể?”
Khương Bồng Cơ thở dài nói: “Đợi ngươi chết rồi, gia sản chưa mất sạch cũng thành của người khác.”
Phong Chân: “…”
“Ngươi còn một đứa con trai chưa đầy năm tuổi, trong nhà có họ hàng không tử tế?”
Phong Chân ngạc nhiên trong lòng, không biết vì sao đối phương lại biết những điều này, ngoài miệng đáp: “Lại làm sao?”
“Đợi ngươi chết rồi, kẻ họ hàng kia sẽ dùng di sản của ngươi, bắt nạt con trai ngươi, ngươi nói xem có đáng thương không?”
Phong Chân không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Giờ trong đầu anh ta chỉ còn một câu vang vọng: “Đợi ngươi chết rồi thì…”
Đợi anh ta chết thật rồi thì…
Không đúng, giờ anh ta vẫn đang sống mà!
Khương Bồng Cơ nói: “Ta tán thành câu nói ‘thú vui trước mắt sao phải chờ về sau’ của ngươi, nhưng người sống mới hưởng thụ được hồng trần, chết rồi thì còn cái gì đâu. Nếu ngươi cai hàn thực tán thì có thể sống được bảy tám năm, còn không cai thì đảm bảo không sống qua được bảy tám tháng. Nghĩ như vậy, có phải ngươi cũng cảm thấy rất thiệt thòi không? Vốn có thể sung sướng được vài năm, giờ chỉ còn mấy tháng là chết rồi.”
Phong Chân: “...”
“Mỹ nhân không phải của ngươi, món ngon không được ăn, rượu ngon không được uống, tiền tài cũng không phải của ngươi... Ngươi xem, đây còn không thiệt thòi sao?”
Chịu khó sống mới được hưởng thụ, chết rồi chỉ là cái thi thể mà thôi.
Thực sự không có ý định cai hàn thực tán à?
“Cai.”
Anh ta nhất định phải sống tốt, để xem tên nhóc này làm sao đẩy mình vào chỗ chết được.
Ai bảo cậu ta trái một câu “đợi ngươi chết rồi”, phải một câu “không phải của ngươi”, nghe kiểu gì cũng không lọt tai.
Đợi anh ta cai được hàn thực tán rồi sẽ nghĩ cách xử lý thằng nhóc con này! >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.