Chương trước
Chương sau
“Sảnh chính vụ cũng bị ngập rồi... Trận mưa này to thật.”
Dương Tư xắn gấu quần lộ ra hai bắp chân nhẵn bóng ngâm trong nước.
Gã chuyển thẻ tre lên kệ cả buổi, mệt đến thở hổn hển không đứng thẳng lưng được.
Vệ Từ ngồi trên hai chiếc bàn chồng lên nhau, cười nhìn gã: “Tĩnh Dung à Tĩnh Dung, huynh cả ngày chỉ biết ăn uống không biết làm việc, giờ bị giày vò rồi chứ gì? Nhìn xem huynh mới chuyển được bao nhiêu thẻ tre mà đã không đứng thẳng lưng nổi, thế này thì không được.”
Dương Tư đã mệt đến toát mồ hôi trán mà Vệ Từ đáng ghét còn nói xiên xỏ, gã không khỏi trừng mắt nhìn anh.
“Đồ cáo già nhà cậu đừng có lên cơn, đợi đến xong chuyện ở đây rồi ta nhất định phải đi thật xa, không thèm gặp tên cáo già gian xảo này nữa.”
Dương Tư và thư đồng hổn hển chuyển thẻ tre, Vệ Từ ngồi trên ghế tránh nước, đúng là đáng ghét mà.
Cơ thể Vệ Từ vốn yếu, nếu để anh làm những việc khổ cực này có khi đã ngã xuống nước rồi.
Vệ Từ nâng tay áo che miệng cười: “Chờ huynh rời khỏi được thì hẵng nói câu này sau nhé.”
Lên thuyền của bệ hạ rồi còn muốn xuống à, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế?
Dương Tư nổi giận đùng đùng, không biết đây là lần thứ bao nhiêu gã hối hận việc đến huyện Thành An rồi. Sớm biết thế này thà ở dưới trướng Xương Thọ Vương còn hơn.
Chỉ vì mấy bữa ăn mà bán mình cho Khương Bồng Cơ - Khương lột da này quả là sai lầm.
“Tên cáo già này còn không mau cụp đuôi lại, cẩn thận người khác lại bị cậu dọa cho không dám đến đấy.”
Dương Tư biết Vệ Từ viết thư cho không ít bạn bè với mục đích muốn chiêu mộ nhân tài đến. Nhưng đây là một cái hố, nhảy vào được chứ không chui ra được.
Vệ Từ chớp chớp mắt, nói với vẻ vô tội: “Cái này Tĩnh Dung không cần lo lắng, tính thời gian thì có lẽ cá mập đã cắn câu rồi.”
Dương Tư ngơ người một chốc mới hỏi: “Cậu nói cá mập á?”
Thì ra đám bạn bè trong mắt Vệ Từ lại chính là những con cá mập có thể câu sao?
Vệ Tử Hiếu, lương tâm của cậu không đau à?
Đau khổ hơn là, dường như bản thân gã cũng là một trong những con “cá mập” trong mắt của Vệ Từ.
Nếu không phải gã tự mình chui đầu vào lưới thì có khi cũng nhận được thư chiêu mộ của Vệ Từ cũng nên.
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Dương Tư cảm thấy bản thân sắp sụp đổ rồi, gã hận không thể dìm Vệ Từ vào trong nước.
“Đồ cáo già chết tiệt này, hôm nay ta phải dìm chết cậu, thay trời hành đạo!”
Dương Tư sắn tay áo, làm ra vẻ liều chết chiến đấu với Vệ Từ.
Nhìn hai vị tiên sinh đấu võ mồm, thư đồng bên cạnh vô cùng mệt mỏi.
Nói đến công việc khuân vác, tiên sinh nhà mình cũng chỉ giúp một tay mà thôi, việc nặng nhất vẫn là thư đồng cậu phải tự làm.
Đường ống thoát nước của huyện Thành An còn chưa làm xong, rãnh thoát nước vừa cũ vừa vỡ, mưa to liên tục hai ngày cả thành đã biến thành một biển nước mênh mông rồi. May mà nước ngập không sâu, Dương Tư dẫn theo dân chúng khẩn cấp thoát nước, đến buổi trưa gần như đã thoát hết nước trong thành.
Tình hình của hai huyện khác còn nghiêm trọng hơn một chút, nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn khá nhiều.
Cơn mưa lớn này hóa giải được cái khô hanh của phương Bắc, cánh đồng khô khốc, rạn nứt ngâm một tầng nước, bùn đất khô cứng cũng hóa thành phù sa mềm xốp.
Nhóm người Dương Tư bắt đầu bận rộn, vừa phải tu sửa nhà trong thành vừa phải lo việc nung ống rỗng ruột, nung xong thì cho người mang đến đào kênh rạch, tát cạn nước đọng bên trong, đợi khô rồi lại chôn ống xuống...
Bởi vì huyện Thành An là huyện thử nghiệm đồn điền năm nay nên số lượng ruộng hoang khai khẩn rất lớn, người dân vẫn cần làm việc ngày đêm.
Ngoài những việc vụn vặt này thì phải sắp xếp dân lưu lạc, phân chia ruộng hoang, nhân viên hộ tịch, dựng lều cháo tiếp tế... Việc gì cũng đến tay.
Thật hận mẹ già lúc sinh ra không sinh thêm mấy đôi tay!
Những ngày này Dương Tư bận tới mức hốc mắt hõm sâu, bọng mắt xanh đen, hai mắt hiện đầy tia máu. Dù sảnh chính vụ đặc biệt sắp xếp cho gã một đầu bếp riêng thì gã cũng không vui nổi... Bởi vì mệt đến mức không có thời gian ăn cơm nữa rồi, đây không phải là trớ trêu ư?
Dương Tư run lẩy bẩy nói: “Ta phải đi viết thư, nói cho bọn họ biết... Đây là một cái bẫy, tuyệt đối đừng có chui đầu vào lưới...”
Mưu sĩ vốn bình tĩnh tự kiềm chế mà giờ cũng uất ức như trẻ con.
Vệ Từ cười nói: “Câu này không đúng rồi, người đông thì mới bớt việc được.”
Nếu như không có ai đến thì người mệt không phải là bản thân mình sao?
Dương Tư bày ra vẻ mặt hết muốn sống: “Việc hối hận nhất đời này của ta là quen cậu, nếu như có kiếp sau thì nhớ tránh xa ra!”
Vệ Từ cười xảo quyệt: “Từ tránh xa không có tác dụng, quan trọng là phải tránh xa chủ công mới được.”
Nhớ kiếp trước, anh vì không liên lụy đến Dương Tư nên hai người rất ít qua lại, nhưng Dương Tư có ít việc hơn không?
Vẫn mệt đến mức ngày nào cũng muốn đình công đó thôi.
Bệ hạ dã tâm quá lớn, việc muốn làm quá nhiều, luôn hận không thể đem việc của mấy nghìn năm làm trong mười mấy năm.
Bệ hạ bận rộn suốt ngày suốt đêm, quan viên dưới trướng ai không phải cười khổ đuổi theo chứ?
Nửa đời sau muốn nhàn hạ thì trước tiên phải mở to mắt nhìn xem bệ hạ đang ở đâu mà tránh xa cô ra thì mới có thể rảnh rỗi được.
Dương Tư bị chặn họng, suýt nữa thở không ra hơi.
Hồi lâu, gã than thở: “Cậu nói xem con cá mập kia là ai, ta có quen không?”
Bạn bè của mỗi người khác nhau, bạn của Vệ Từ chưa chắc đã là bạn của Dương Tư.
Vệ Từ đáp: “Người này có lẽ huynh đã từng nghe, tên Phong Chân, tự Tử Thực, nhân sĩ quận An Sơn, Chương Châu.”
Quận An Sơn, Chương Châu à?
Đó không phải là địa bàn của Xương Thọ Vương ư?
Xương Thọ Vương vẫn đóng vai “Hiền Vương” mà, làm gì có chuyện để người tài trong tay chạy mất?
“Quận An Sơn, Chương Châu cách chỗ này rất xa. Thư của cậu gửi đi rồi gửi lại cũng phải mất nửa năm, tại sao lại trả lời nhanh như vậy?” Dương Tư nhíu mày: “Cái tên Phong Tử Thực này ta cũng nghe qua, nhân phẩm không tốt lắm.”
Mấu chốt là, Phong Chân này hình như cũng là một ma ốm.
Phong Chân ốm yếu từ trong bụng mẹ, không phải do sau này tạo thành như Vệ Từ.
Hai con ma ốm hội tụ với nhau không phải muốn ép chết Dương Tư gã sao?
Vệ Từ nói: “Tính cách Tử Thực cởi mở, châm ngôn là ‘trẻ không chơi, già hối hận’. Sức khỏe anh ta không tốt, yếu ớt bẩm sinh, tính cách cởi mở như vậy cũng tốt, dù sao còn hơn cứ chất chứa trong lòng.”
Dương Tư nhướn mày, hình như Vệ Từ trước đây cũng là một người thích để tâm chuyện vụn vặt, cứ chất chứa trong lòng, cậu nói câu này mà không biết xấu hổ à?
“Nghe cậu nói như vậy, ta cũng có chút hứng thú rồi.”
Vệ Từ hơi trầm mặc, cảm thông liếc nhìn Dương Tư.
Loại “hứng thú” này không thể chấp nhận được nha.
Nếu không phải Phong Chân quả thực có bản lĩnh, Vệ Từ lại không có cách nào viết thư chiêu mộ cho mấy người bạn ở Trung Chiếu thì anh cũng không muốn mời chào Phong Chân đâu.
Một bệ hạ đã khó hầu rồi, lại thêm một Phong Chân đến thì cuộc đời này đúng là bế tắc.
Phong Chân, dễ nghe mà nói thì tính khí cởi mở, khó nghe thì chính là hành vi phóng đãng!
Phong Chân mà Vệ Từ quen biết kiếp trước, một từ hình dung cuộc đời anh ta chính là phóng túng!
Bởi vì thầy thuốc luôn nói sức khỏe anh ta yếu, không sống được lâu nên anh ta cảm thấy đời người ngắn ngủi, không tận hưởng vui thú là không được. Thế là người này sống vô cùng phóng túng, lấy hàn thực tán ăn thay cơm, hàng đêm trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày ngày uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, ăn chơi nhậu nhẹt các loại đều tinh thông, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để tìm đến chỗ chết, hủy hoại nếp sống của tập thể dưới trướng bệ hạ.
Kết cục ư?
Kiếp trước, Vệ Từ sắp tiêu rồi, Phong Chân vẫn sống nhăn răng.
Ai kêu tên này chết sớm không sống được lâu vậy! >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.