Chương trước
Chương sau
Trận mưa quý báu này kéo dài ròng rã hai ngày hai đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba mưa mới giảm dần.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua tầng sương mù, trong không khí lan tỏa mùi hương của bùn đất và hơi nước.
Thấy vậy, Khương Bồng Cơ mới dần yên tâm.
Đề phòng bất trắc, cô dẫn theo Trương Bình và thợ mộc đi tuần tra kênh mương và bể chứa nước, xác định không có vấn đề gì mới bớt lo. Nếu như hết hạn hán lại đến lũ lụt thì đúng là không thể sống nổi.
Khe suối khô khốc lại có tiếng nước chảy róc rách, lá cây héo rũ cả mùa hè cũng dần có sức sống.
“Tạnh mưa rồi...”
Hồ nước trong đình viện lại tràn trề nước sạch trong suốt, Đạp Tuyết sai tỳ nữ thả cá và thêm bèo vào trong bể nước. Trên mặt tỳ nữ cũng hiện vẻ vui mừng ngây thơ.
Trời mưa xong, thời tiết dần mát mẻ. Không khí cũng không còn ngột ngạt và oi bức như trước, hít sâu một hơi phổi cũng dễ chịu hơn.
Khương Bồng Cơ thay bộ quần áo mùa thu mà tỳ nữ mới làm, chất liệu dày hơn so với bộ mùa hè một chút.
Vì ảnh hưởng của việc dung hợp võ lực mà gen của cơ thể này được cải thiện. Ở cái tuổi mười bảy, cô còn cao hơn nam thanh niên trưởng thành, nếu như đổi thành đơn vị chiều cao mà người xem livestream dùng thì khoảng một mét bảy mươi lăm.
Căn cứ vào tình hình này cô còn có thể cao thêm vài centimet nữa.
So với chiều cao trung bình của nam nữ thời đại này mà nói thì chiều cao của cô đã tương đối hiếm rồi.
“Lang quân, ngài tỉnh rồi ạ.”
Đạp Tuyết là người đầu tiên phát hiện ra ánh mắt của Khương Bồng Cơ, cô ta mỉm cười hỏi thăm cô, những tỳ nữ khác cũng nhao nhao hành lễ.
Thiếu nữ kiều diễm khiến những quý ông của kênh livestream kêu gào, tâm trạng Khương Bồng Cơ cũng khoan khoái hơn nhiều.
“Ừm.” Cô gật đầu nói: “Ta đi sảnh chính vụ đã.”
Nước mưa đọng trên ngọn cây tí tách nhỏ xuống, Phong Cẩn luôn rầu rĩ vì việc hạn hán giờ cũng sảng khoái tinh thần.
“Chào buổi sáng chủ công.”
Phong Cẩn lên tiếng chào cô, đến khi nhận được câu trả lời thì tiếp tục làm việc của mình.
Khương Bồng Cơ lật đi lật lại thẻ tre trên bàn, hỏi: “Hôm nay Hi Hành vẫn chưa đến sảnh chính vụ à?”
Phong Cẩn hỏi lại: “Chủ công tìm huynh ấy có việc gì sao?”
Trương Bình không rành việc sổ sách, anh ta lại si mê cái nghề mộc kia nên mười ngày nửa tháng chưa chắc đã đến sảnh chính vụ điểm danh lấy một lần.
Nếu đi phường mộc bắt người thì chắc chắn sẽ bắt được Trương Bình ở đó.
Khương Bồng Cơ nói: “Hai ngày trước mưa to khủng khiếp, ta còn sợ xảy ra lũ lụt... Định dẫn Hi Hành đi xem sao...”
Lượng nước ứ đọng nhiều không phải do mưa quá lớn mà là do hệ thống nước thải trong thành chưa tốt, không thể kịp thời thoát nước ra ngoài. Lúc Khương Bồng Cơ xây dựng lại huyện Tượng Dương cũng đã tính đến việc xây dựng cống thoát nước. Nhưng đất ở huyện Tượng Dương không rộng lắm, không cần xây cống thoát nước phức tạp như thế. Lúc xây dựng xong huyện Tượng Dương thì phần này cũng làm xong rồi.
Trận mưa hai ngày trước quá to, cô còn nghĩ rằng huyện Tượng Dương sẽ bị chìm trong biển nước, may mà hai hệ thống nước cũ và mới hoạt động tốt, lại thêm mùa hè tu sửa lại mấy cái kênh mương, nên mới ổn định thế nước, đến cánh đồng cũng không hề hấn gì.
Phong Cẩn dở khóc dở cười, không khỏi nhớ lại hai ngày trước Khương Bồng Cơ mặc áo mưa dẫn người đi dò xét tình hình mà trong lòng hơi nóng.
“Chủ công chăm lo dân tình quả là phúc lớn.”
Hai người mới nói được mấy câu, thợ thủ công tài ba Trương Bình đã đến. Anh ta mặc cả bộ vải thô màu đen, đầu đội nón, nhìn y như dân thường, làm gì có chút khí chất danh sĩ nào chứ? Khương Bồng Cơ ngưng mọi việc đang làm lại, dẫn theo Trương Bình đi ra ngoài.
Cống thoát nước thời đại này với cống thoát nước mà người xem livestream biết có khác biệt rất lớn.
Cống thoát nước ở thời này giống như một đường hầm dưới lòng đất, dùng để thải nước sinh hoạt và nước mưa khi có mưa lớn. Nhưng công trình này đối với người thời đại này mà nói thì vừa lớn vừa nhiều lỗi, ai đi xây dựng cống thoát nước này thì người đó đi tong.
Vì sao lại nói như thế ư?
Thứ nhất, tính giá trị quá thấp, vật liệu thời đại viễn cổ cũng không thể nào đáp ứng nổi kết cấu xây dựng cao như này, cho dù có thể xây dựng thì chi phí nhân công và chi phí vật liệu cuối cùng cũng cao quá mức, căn bản không thực tế, nên Khương Bồng Cơ không suy xét đến.
Thứ hai, hình thái chiến tranh của thời đại này cũng quyết định loại cống đó không thực tế. Nếu quân địch theo đường cống nước để đi vào thành tấn công khiến ta trở tay không kịp thì trách ai bây giờ? Đây không chỉ là tự đào hố chôn mình mà là chôn dân chúng cả thành luôn.
Trên thực tế, cái gọi là cống thoát nước hiện tại chỉ là rãnh nước phân bố khắp thành mà thôi, khả năng thoát nước tương đối kém.
Đến thời kỳ mưa nhiều hơn một chút là sẽ bị ứ đọng nước, nếu như thảm hơn nữa thì sẽ bị cơn lũ cuồn cuộn nhấn chìm cả thành.
Khương Bồng Cơ làm lò gạch xong còn đặc biệt sai thợ thủ công nung ống rỗng ruột có đường kính lớn, mỗi đường ống rỗng ruột dài đều nối hai đầu, sau đó cho người đào kênh rạch ở những đường phố chính của huyện Tượng Dương rồi chôn đống đường ống rỗng ruột đã nung xong này xuống dưới, nối với nhau thành ống thoát nước... Như vậy đường ống thoát nước sẽ trải rộng cả huyện Tượng Dương.
Trước kia mà mưa to như này thì huyện Tượng Dương sớm đã bị ngập quá đầu gối rồi, bây giờ thì khác, mặt đường vẫn không hề hấn gì.
Hai người tìm một tiệm trà nhỏ ngồi.
Khương Bồng Cơ nhớ đến bức thư khẩn cấp tối qua, bật cười nói: “Ta đã cho ba huyện khác lấy vật liệu nung ống rỗng ruột. Đợi chính thức hoàn thành thì người dân ba huyện cũng không phải lo lúc mình ngủ bị nước mưa nhấn chìm rồi...”
Ngoài huyện Tượng Dương thì ba huyện Giác Bình, Mậu Lâm và Thành An đều bị ngập đến đầu gối.
May mà đợt mưa này không kéo dài, nửa ngày là nước có thể rút rồi.
Trương Bình nói: “Chủ công suy nghĩ chu toàn, việc này không nên chậm trễ. Năm nay mới mưa một trận đã thế này rồi, nếu mưa nhiều như năm ngoái thì e rằng quận Phụng Ấp đã bị nước mưa nhấn chìm, ruộng đồng gặp tai ương.”
Kể từ khi đi theo Khương Bồng Cơ, Trương Bình không có ngày nào rảnh rỗi, nhưng anh ta vui vẻ chấp nhận.
Anh ta chẳng bao giờ ngờ kỹ năng của thợ thủ công Mặc gia lại có thể phát huy tác dụng lớn như thế.
Nếu có thể nghiên cứu chuyên sâu điểm này, để kỹ thuật Mặc gia có thể xâm nhập vào mọi mặt cuộc sống của dân chúng thì địa vị cũng không thấp hơn Nho gia đâu.
Để có thể thuận lợi qua mùa mưa sang năm thì nhất định phải làm tốt hệ thống thoát nước.
Đường ống thoát nước không dùng để đánh giặc được, nhưng nó liên quan đến chất lượng cuộc sống của nhân dân, đương nhiên Khương Bồng Cơ rất coi trọng.
Hai người hạ giọng trò chuyện, những người dân ngồi xung quanh vô thức nói nhỏ lại, không dám quấy rầy hai người.
Bởi vì Khương Bồng Cơ thường xuyên xuất hiện ở phố lớn ngõ nhỏ, không ra vẻ ta đây là quan huyện, khi nhàn hạ cô còn giúp người già làm việc đồng áng, nên người dân huyện Tượng Dương không ai không biết cô, thấy cô dẫn theo thuộc hạ đi dạo bàn bạc chính sự là chuyện bình thường.
Trong góc, thanh niên mặc bộ quần áo màu tro cau mày lại. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.