Chương trước
Chương sau
Nhị hoàng tử phi An Y Na là công chúa hoàng tộc Bắc Cương, vì “tình hữu nghị hai nước” mà gả vào hoàng thất Đông Khánh.
Bây giờ cô ta lại chết đột ngột không rõ lý do, ngay cả thi thể cũng vội vàng liệm táng, khác hoàn toàn cảnh huy hoàng khi gả vào hoàng gia.
Hoàng thất Đông Khánh bưng bít tin này rất kín, nhưng Xương Thọ Vương có cài gián điệp ở Kham Châu nên gần như đã lập tức biết tin. Vốn ông ta còn đang rầu không hạ được Kham Châu để ngồi lên đế vị, cái chết của An Y Na quả thật là cơ hội trời ban.
Xương Thọ Vương không khỏi mừng rỡ xoa xoa tay, cười như được mùa, khóe miệng muốn kéo tới tận mang tai.
“Tin này có thật không? An Y Na ngủm thật rồi à?”
Ông ta vội vã hỏi, trong lòng thầm tiếc nuối.
Sao ông ta lại không nghĩ tới việc dùng hoàng tử phi An Y Na để chơi đòn quyết định chứ?
Sớm biết như thế, ông ta đã khui ra vụ bê bối của hoàng tử phi An Y Na với Tứ hoàng tử Vu Mã Quân và một vài đại thần khác trong triều rồi.
Bê bối hoàng gia, hoàng tử phi câu kết với em chồng thì thôi đi, lại còn lang chạ với nhiều trọng thần như thế, cô ta phải bị âm thầm xử tử mới đúng.
Xương Thọ Vương cũng có vài giao dịch với Bắc Cương, Bắc Cương cho chỗ tốt, ông ta sẽ dùng quan hệ yểm hộ hành động của An Y Na ở Đông Khánh. Giao dịch này ông ta đồng ý rất dứt khoát, hoàng tử phi An Y Na dù làm chuyện gì ông ta cũng đều biết rõ ràng.
Dù sao đây là chơi Hoàng đế Đông Khánh, không phải phá rối ông ta, Xương thọ Vương còn mừng không kịp.
Tên hèn nhát Liễu Xa dù con gái thứ Liễu Huyên chết cũng không chút phản ứng, thậm chí còn không dám biểu hiện bất mãn chút nào với hoàng thất Đông Khánh.
Nếu Liễu Xa bất mãn, đồng ý đứng về phía Xương Thọ Vương đối phó hoàng thất Đông Khánh, ông ta đã sớm leo lên đế vị!
Liễu Xa không giúp đỡ thì cũng thôi đi, dù sao tình hình chiến sự đã nghiêng về phía Xương Thọ Vương, chỉ cần kiên nhẫn chờ mấy tháng, Kham Châu sẽ tự sụp đổ. Thế mà hết lần này tới lần khác chiến trường lại xuất hiện sai lầm lớn dẫn đến ưu thế vốn có của ông ta bị san bằng, chiến sự giằng co không dứt.
Trong khoảng thời gian này, quân đội giữa Kham Châu và Xương Thọ Vương lại nhiều lần xảy ra giao tranh và xung đột, chiến sự song phương rơi vào giằng co, không phe nào làm gì được nhau. Xương Thọ Vương chỉ có thể thèm thuồng nhìn đế vị đặt ở Kham Châu mà không làm được gì, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nôn nóng tới mức vò đầu bứt tai.
Vốn tưởng rằng tình hình thế này sẽ tiếp tục kéo dài, ai ngờ Kham Châu lại truyền đến tin hoàng tử phi An Y Na chết đột ngột!
An Y Na chính là cục cưng bảo bối của hoàng tộc Bắc Cương, giờ lại chết đột ngột như thế, dù là thật sự mắc bệnh nặng qua đời hay có nguyên nhân khác, hoàng tộc Bắc Cương cũng sẽ không chịu để yên. Đây cũng là cơ hội tốt để Xương Thọ Vương lấy được sự ủng hộ của Bắc Cương.
Dã tâm Xương Thọ Vương rất lớn, mấy năm nay ông ta đã có quan hệ rất sâu với Bắc Cương, nếu bây giờ hợp tác, đại sự chắc chắn sẽ thành công.
Vừa nghe được ý của chủ công, vẻ mặt của mưu sĩ và võ tướng dưới trướng ông ta liền thay đổi đồng loạt, kẻ xanh mét người tím ngắt vô cùng khó coi.
Một mưu sĩ tuổi tác khá cao đứng dậy, thở dài nói: “Chủ công, chuyện này tuyệt đối không được. Bắc Cương ngấp nghé Đông Khánh đã lâu, những năm gần đây sức chiến đấu của bọn chúng ngày càng cao, nếu lúc này hợp tác với chúng không khác nào dẫn sói vào nhà, cực kỳ nguy hiểm.”
Vị võ tướng ngồi đầu cũng sa sầm mặt: “Đúng thế chủ công, tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này. Ban đầu Bắc Cương gả công chúa An Y Na vào hoàng thất Đông Khánh cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Mấy năm nay mạt tướng cũng có nghe phong thanh vị công chúa này lên giường với rất nhiều người, đúng thật là một ả dâm đãng, làm rối loạn kỷ cương triều đình. Trấn Bắc Hầu phủ chính là bị con ả này làm cho cửa nát nhà tan, xin chủ công nghĩ lại!”
“Chủ công, thần tán thành. Xin chủ công cân nhắc lại, một khi dẫn con sói Bắc Cương vào e là sau này khó mà đuổi đi. Ngẫm lại năm đó Bắc Cương đánh lén quận Thượng Ngu Sùng Châu, rất nhiều dân chúng đã chết không nhắm mắt, mối hận sâu như biển năm đó còn chưa báo.
Phần lớn mưu sĩ và võ tướng đều có ấn tượng tệ hại với Bắc Cương.
Đây chỉ là thứ yếu, mời thần đến dễ tiễn thần đi khó, càng đừng nói chi Bắc Cương đã ngấp nghé Đông Khánh nhiều năm.
Nhưng trong chuyện này ý kiến của họ không quan trọng, quyền quyết định nằm trong tay Xương Thọ Vương.
Có kẻ bề tôi thích xu nịnh thấy sắc mặt Xương Thọ Vương không vui liền lập tức bước khỏi hàng.
“Chư vị đừng nóng nảy, chuyện này chưa chắc là chuyện xấu.” Một tên trung niên mặc nho sam mở miệng, mọi người đều trợn mắt nhìn gã tức giận, chỉ có ánh mắt Xương Thọ Vương sáng lên, ngăn cản đám người đang muốn chửi cha mắng mẹ.
“Ngươi nói tiếp đi.” Xương Thọ Vương nói.
Được sự cho phép của chủ công, gã trung niên lại càng tự tin.
Xương Thọ Vương là người chuyên quyền độc đoán, dáng vẻ rộng lượng lấy lễ chiêu hiền đãi sĩ cũng như nghiêm túc lắng nghe ý kiến của thuộc hạ chẳng qua chỉ là làm trò.
Bây giờ chỉ cách đế vị Đông Khánh một bước nhưng lại kẹt ở đây gần một năm rồi, ông ta đã sắp mất kiên nhẫn, không thể diễn trò tiếp được nữa.
Gã trung niên không có bản lĩnh gì lớn, nhưng rất giỏi xem sắc mặt đoán ý, có thể nói trúng ý của Xương Thọ Vương.
Mọi người trong lều đều sa sầm mặt, chỉ có gã trung niên vui vẻ đắc ý nói: “Bắc Cương là vùng hoang vu man rợ, người dân lạc hậu ăn lông ở lỗ, Đông Khánh ta là nước lễ nghĩa, có trách nhiệm giáo hóa chúng. Chẳng qua cũng chỉ là một đám man rợ, tới khi chủ công đại công cáo thành, bố thí chúng chút tiền thưởng rồi đá chúng đi là được, nếu đá không đi chỉ cần hứa miệng vài thứ là xong thôi.”
Ăn nói vớ vẩn!
Cả đám tức xanh mặt, một người có tư tưởng cấp tiến liền đứng dậy sạc cho gã trung niên một trận, chỉ trích gã là “sâu bọ gây hại đất nước”.
Gã kia cười nói: “Chủ công chính là chân mệnh thiên tử, đã định sẽ quân lâm thiên hạ, nay mượn thế Bắc Cương chẳng qua là thuận theo ý trời, hứa hẹn với Bắc Cương là để mưu đồ lợi ích lớn hơn. Thiên hạ có chỗ nào không phải đất của thiên tử, không sớm thì muộn sẽ thu hồi được hết thôi. Nếu không làm thế thì chư vị có cách tốt hơn có thể đánh hạ Kham Châu không?”
Xương Thọ vương nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nổi cơn sóng lớn.
Ông ta ngày càng hài lòng và xem trọng gã trung niên, muốn đề bạt gã làm mưu sĩ đứng đầu, trở thành thủ lĩnh phe văn nhân.
Gã trung niên lại nói: “Huống chi chúng ta có thể khiến Bắc Cương đánh trận đầu, tiêu hao binh lực bọn chúng...”
“Nói bậy nói bạ, thứ con nít ranh không đủ trình độ nói chuyện ở đây!”
Không ít người muốn khuyên nhưng nhìn thấy biểu lộ của Xương Thọ Vương, tâm trí kiên cường bỗng hụt hẫng rơi xuống vực sâu.
Có người nóng tính lập tức đứng dậy mắng chửi, Xương Thọ Vương không những không dàn xếp tranh chấp mà còn đứng về phía gã trung niên.
Điều này khiến trái tim mọi người băng giá, một số võ tướng nóng tính gan lớn liền đứng dậy phất tay áo rời khỏi lều.
Trò quái quỷ gì thế này!
Thấy không ít người lục tục rời khỏi, sắc mặt Xương Thọ Vương ngày càng đen như đít nồi.
Ngày thường ông ta làm trò chiêu hiền đãi sĩ, cho phép tự do ngôn luận, nhưng không có nghĩa là những người này có thể leo lên đầu ông ta ngồi.
Thế nhưng ông ta vẫn còn chút lý trí, cũng không lập tức thông qua hợp tác với Bắc Cương mà để cho tai mắt tiếp tục thăm dò tin tức Kham Châu.
Hoàng tử phi An Y Na sao khi không lại chết đột ngột như thế?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.