Chương trước
Chương sau
Vụ xuân đã qua hai ba tháng, thời tiết ngày càng khô hanh, sảnh chính vụ ngày nào cũng mở toang cửa nẻo nhưng vẫn thấy nóng điên cuồng.
Khương Bồng Cơ hoàn toàn không lăn tăn gì về vấn đề này, ngày nào cô cũng mặc quần áo đơn giản gọn nhẹ, tay áo vén lên tới vai, ống quần xắn lên tới đầu gối, cánh tay và đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài khiến Vệ Từ không khỏi đỏ mặt, cảnh này lọt vào tầm mắt của Dương Tư.
“Cậu có ý nghĩ không đứng đắn với chủ công nhà cậu đúng không?”
Tay phải Dương Tư nhấc bút viết chữ, tay trái cầm quạt phe phẩy.
Dù thế gã vẫn cảm thấy ướt đẫm lưng áo, trán lấm tấm mồ hôi.
Vệ Từ run tay, bức công văn nắn nót đẹp đẽ bỗng quệt một đường mực đen xấu xí, anh đành cuốn bức công văn viết hỏng lại, dáng điệu trông rất bĩnh tĩnh nhưng thực ra tay đang run rẩy: “Tĩnh Dung nói vớ vẩn cái gì đó, Từ và chủ công đều là đàn ông...”
Dương Tư nhếch miệng cười đểu, Xương Thọ Vương chẳng phải cũng nuôi bé trai và nam sủng đầy nhà đó sao, thằng cha đó còn không thèm giấu giếm.
Sau khi nhìn thấy mặt tối của sĩ tộc thế gia, Dương Tư không cho rằng chúng còn theo tư tưởng “đạo âm dương” nữa, nếu không sao lại xuất hiện xu hướng đàn ông trang điểm như đàn bà như thế?
“Đàn ông thì sao? Năm nay Tử Hiếu đã hai mươi hai mà chưa vợ không thiếp, người khác không đồn cậu có vấn đề thì cũng cho rằng cậu đồng tính, chuyện này rất bình thường.” Dương Tư cười nói, mùa hè nóng nực nhìn sắc mặt Vệ Từ thay đổi cảm giác như ngày nóng được uống một ly nước đá vậy, sướng tê người: “Đem lòng ngưỡng mộ chủ công cũng không phải chuyện lớn gì.”
Vệ Từ phản bác: “Tĩnh Dung hai mươi chín chẳng phải cũng cô đơn lẻ bóng đấy thôi.”
Dương Tư nói: “Gu của ta rất cao, những cô gái bình thường ta không thích, trước đây bà mai đến nhà đông như trẩy hội mà ta có thèm quan tâm đâu.”
Vệ Từ nghẹn lời, anh nói: “Từ không muốn cưới vợ.”
Dương Tư thấy mặt anh rầu rĩ liền xoắn xuýt, sợ lỡ lời chạm trúng nỗi đau của Vệ Từ.
“Còn lăn tăn cái chuyện ngày sinh vớ vẩn ấy à?”
Lúc này bên ngoài bỗng truyền tới giọng nói của Khương Bồng Cơ.
Cô vừa đi vừa hỏi: “Ngày sinh gì cơ? Chính vụ làm xong rồi à, sao tám chuyện tưng bừng vậy?”
Dương Tư chột dạ giật giật khóe miệng, mấy ngày trước Khương Bồng Cơ đi huyện Giác Bình lừa bắt người làm cơ mà, sao chưa gì đã về sớm thế?
Tới khi Khương Bồng Cơ bước vào cửa, hai người mới nhìn thấy hai thứ đồ tròn tròn màu xanh lá mà cô đang ôm trong lòng.
Vệ Từ ngạc nhiên thốt ra: “Thanh Môn Lục Ngọc Phòng?”
Dương Tư và Khương Bồng Cơ đều ngu người, đám khán giả xem livestream cũng ngu mặt nhìn nhau.
Dưa hấu thì nói toẹt là dưa hấu đi, còn màu mè hoa lá hẹ chi vậy?
Khương Bồng Cơ đúng thật không biết dưa hấu còn có cái tên như vậy, còn Dương Tư là chưa bao giờ nhìn thấy dưa hấu.
Vệ Từ ngơ ngác một lúc mới tỉnh hồn, dưa hấu được các sĩ tộc chảnh chọe gọi là “Thanh Môn Lục Ngọc Phòng”, lúc này còn chưa du nhập từ Tây Vực vào. Anh nhớ rất rõ, sau khi Khương triều dựng nước, thứ đồ này là cống phẩm của các tiểu quốc Tây Vực dâng tặng để nịnh nọt bệ hạ, hương vị cũng ngon, là trái cây rất tốt cho việc giải nhiệt mùa hè, sau này còn trở thành cục vàng buôn may bán đắt làm giàu cho người dân.
Sao giờ nó đã xuất hiện rồi?
“Thì ra còn có cái tên này, nhưng ta gọi nó là dưa hấu. Đây là loại trái cây rất dễ trồng, huyện Thành An có thể trồng một ít, mùa hè bổ nước giải nhiệt.” Khương Bồng Cơ đặt hai trái dưa hấu lên bàn, dùng dao găm bổ làm hai.
Do đã ướp lạnh trong giếng nước nên dưa có hơi lạnh tỏa ra.
“Từ nhớ thứ này chỉ đất Tây Vực mới có...” Vệ Từ nói.
Khương Bồng Cơ bổ dưa hấu thành từng miếng, dưa màu đỏ tươi khiến người ta nhìn chảy nước miếng.
“Từ Tây Vực đó, chú Cổ chạy đông chạy tây buôn bán, rất thích đổi lấy một số cây trái kỳ lạ hiếm có. Năm ngoái chú có tặng ta một ít, ta bèn đem trồng trong khu vườn của phủ huyện Tượng Dương, vừa nghe báo ra trái ta liền hái một trái ăn, hương vị rất ngon đó.”
Thực ra không phải như thế, Khương Bồng Cơ không hề biết cây quả ở thời cổ đại, kênh livestream có khán giả nhà trồng dưa hấu nên nói cho cô biết, đồng thời dạy cô cách trồng và những điều cần chú ý, cô ghi nhớ rồi quăng lại cho quản gia đi xử lý.
Cô tới huyện Giác Bình công tác, vừa nghe Kỳ Quan Nhượng nói một câu liền vội vàng quay lại huyện Tượng Dương, hái vài quả đem sang đây.
Những thứ hiếm có luôn có giá trên trời, Khương Bồng Cơ muốn để quận Phụng Ấp khôi phục lại nhanh nhất thì thương nghiệp phải phát triển mạnh.
Nhưng loại trái cây này chỉ có thể ăn chơi cho vui, không thể làm lương thực chính, dù có trồng thì số lượng và ruộng đất cũng sẽ phải hạn chế.
Nếu người dân thấy trồng dưa hấu bán lời, ai nấy đều muốn trồng thì còn ai đi trồng cây lương thực?
Không có lương thực thì đói mốc mồm à?
Khương Bồng Cơ vừa nghĩ vừa đưa đĩa dưa hấu cho hai người.
“Tử Hiếu không được ăn nhiều, thứ này lạnh, ăn một hai miếng cho vui thôi.” Cô dặn dò một câu.
[Tôm Nguyên Con Uyên Uyên]: Nhìn dưa hấu tui cũng muốn ăn, dưa hấu sạch nhiều nước ngọt lành, thiệt muốn bay xuống dưới mua quá.
[Tinh Tinh Đại Ca]: Tui đang ăn nửa quả nè, lấy thìa xúc, ăn miếng nào sướng miếng đó.
Khu vườn của huyện Tượng Dương có một khoảnh trồng dưa hấu, Khương Bồng Cơ cho người hái xuống một ít đãi thuộc hạ.
Ngày hè ăn dưa hấu dù tâm trạng có xấu tới mấy cũng tốt lên một chút.
Dương Tư rất ghét Khương Bồng Cơ, nhưng lại không thể không thừa nhận đồ ăn ở đây rất ngon, thậm chí ngay cả trái cây mùa hè cũng độc đáo đa dạng muôn hình muôn vẻ.
“Chủ công, Từ đã làm theo lời dặn của ngài, sai nhân công đào kênh dẫn nước, chặt tre chẻ nhỏ đem đi phơi nắng.”
“Ừm, thế lô gạch mới của lò gạch sao rồi?”
“Đã có thể nung được loại tốt nhất rồi, tuy không cứng chắc như gạch xanh bình thường nhưng cũng không dễ dàng nứt vỡ.”
Ba người vừa cạp dưa hấu vừa nói chuyện chính sự, khung cảnh quá đẹp, khán giả xem livestream nhìn đến thèm thuồng.
[Đồ Mi Đại Ca]: Cảm ơn Streamer, tui thấy người trồng dưa năm nay sắp được cười thả ga rồi.
Nhờ sự thần bí và thủ đoạn vượt thế giới, kênh livestream đã kéo theo độ hot của không ít ngành nghề buôn bán.
Ví dụ, hôm nay lại livestream tới dưa hấu, không chừng dưa hấu ở những quầy hoa quả gần đây sẽ cháy hàng!
Hiệu ứng của quảng cáo thần thánh như thế đó!
Như thế thì nông dân trồng dưa sao có thể không cười ngoác mồm cho được?
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện huynh làm ta rất yên tâm.”
Những mảnh trúc được phủ lên hai bờ kênh nước, gạch mới nung là dùng để lát kênh đào.
Từ cuối vụ xuân tới nay, thời tiết ngày càng nóng bức, ngay cả một giọt mưa cũng không thấy, linh cảm của Khương Bồng Cơ sắp được chứng thực.
Trong khoảng thời gian này, Khương Bồng Cơ hầu như đã điều một nửa nhân lực đi đào kênh mương, hồ chứa nước và giếng nước, huyện Giác Bình cùng huyện Mậu Lâm cũng bận không thấy mặt trời, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho mùa hè sắp tới. Việc kiến thiết huyện thành tuy bị chậm lại nhưng cũng không đình chỉ, huyện thành hoang vu bị Thanh Y Quân chà đạp trước đây nay đã bắt đầu có sức sống.
Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực hầu như không có chuyện gì là không thể hoàn thành.
Bước vào tiết trời khô nóng của tháng sáu, khi mặt trời lên cao, ngay cả chó mèo hoang cũng không dám lảng vảng ngoài đường.
Lúc đó đột ngột xảy ra một chuyện lớn rung chuyển cả thế cục Đông Khánh, Nhị hoàng tử phi An Y Na đột ngột chết không rõ lý do. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.