Chương trước
Chương sau
Khương Bồng Cơ tranh thủ thời gian ăn cơm, bữa sáng ngày hôm nay là mười chiếc bánh bao trắng lớn, cộng thêm một ít dưa muối và một con cá muối.

Dạ dày của cô lớn, ăn hết cả dưa muối lẫn cá muối, mười chiếc bánh bao trắng to mới có cảm giác no bụng.

Có không ít cá muối xem livestream thích nhìn cô ăn uống, thấy cô ăn uống ngon lành như vậy, bọn họ luôn có cảm giác mỳ cũng trở thành sơn hào hải vị.

Cô ăn bữa sáng chỉ trong năm phút đồng hồ, lúc này, mọi người mới lần lượt đến.

Thế tấn công của quân địch ồ ạt, phe Khương Bồng Cơ cũng không làm gì đặc biệt, trực tiếp nghe theo kế hoạch giữ cửa thành của Kỳ Quan Nhượng.

Bên trên tường thành, một chân Khương Bồng Cơ đặt lên tường, nhìn về phía cuối chân trời rộng lớn.

“Ta thật sự không thể dẫn quân ra khỏi thành đánh một trận với bọn họ sao?”
Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Không được, nếu chủ công đi xuống, ngài nói xem cửa thành này nên đóng hay là nên mở?”

Nếu đóng lại, bọn họ đứng trên tường thành nhìn chủ công bị bao vây bên dưới thành à?

Nếu như mở, có thể giúp đỡ chủ công bất cứ lúc nào, nhưng không phải là đang mở đường cho quân địch phá ải ư?

Đang đánh trận chiến thủ thành mà chủ công còn muốn xuống quẩy, chủ công của bọn họ đúng là hết thuốc chữa rồi.

Tôn Văn đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ không nói nên lời.

Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, Khương Bồng Cơ luôn mang lại cho ông cái nhìn mới lạ về hai chữ “chủ công”.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Văn vẫn cảm thấy cháu mình tốt hơn, ngoan ngoãn nghe lời, dù kẻ địch công thành, nhưng cậu vẫn luôn yên tâm hoàn thành tốt công việc của mình.
Tuy Tôn Lan và Phong Nghi còn nhỏ tuổi, nhưng càng ngày làm việc càng đáng tin, Tôn Văn cảm thấy rất yên lòng.

Khương Bồng Cơ bị đuổi xuống tường thành, chỉ có thể vuốt ve cổ Đại Bạch rồi than thở một câu.

“Đại đao của ta đã đói khát lắm rồi, nhưng mà các ‘tiểu công túa’ không cho phép.”

Vó ngựa của Đại Bạch giậm xuống đất, tạo ra một vết hố nông, mũi phát ra tiếng phì phì, có vẻ như nó cũng rất nôn nóng.

Khương Bồng Cơ hôn nhẹ nó, nói: “Ngươi cũng muốn đi gϊếŧ địch cùng ta đúng không?”

Đại Bạch kêu một tiếng, dường như hiểu được lòng người, đang đáp lại lời nói của Khương Bồng Cơ.

Tuổi thọ của chiến mã có hạn, thời kỳ hoàng kim cũng chỉ có vài năm, lúc Đại Bạch được một tuổi, Liễu Xa đã mua nó rồi tặng cho nguyên chủ Liễu Hi. Có điều nguyên chủ thích đọc sách, không thích quân phục, hậu duệ chiến mã như Đại Bạch chỉ có thể đi kéo xe ngựa, sau này, nó đi theo Khương Bồng Cơ, cùng cô chinh chiến Nam Bắc, tính hung dữ của Đại Bạch được bộc lộ hoàn toàn. Trong khoảng thời gian nó mang thai phải rời khỏi chiến trường vài năm, không dễ gì mới được quay lại chiến trường, nhưng vẫn chưa được đánh đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.