Chương trước
Chương sau
Kinh Sư : Hồ Lộng Nguyệt.
Hồ Lộng Nguyệt mọi người lúc này đều đang trong kinh ngạc của kinh ngạc, bởi hiện vẫn không một ai là có thể lấy lại bình tĩnh ngay liền lúc này được.
La Thần cùng người của mình hiện cũng đã vui vẻ không ít, tiếp liền chẳng quan tâm đến ai. La Thần lại nhìn sang Lãnh Điệp gần đó liền gọi.
"Lãnh.! Cô có muốn không, làm ngay bây giờ."
"Bây giờ...!" Lãnh Điệp liền hơi mất bình tĩnh, lập tức liếc mắt nhìn qua Du Điệp ở gần cạnh đó.
"Thiếu chủ.! Lãnh... còn chưa có sẵn sàng cho lắm..."
"Hềy... Nếu cô còn như vậy thì làm sao mới có thể thay đổi được đây chứ, bộ cô đã quên hết những gì ta từng nói với cô rồi sao.?"
"Nhưng...." Lãnh Điệp bỗng lập tức thay đổi bản thân, liền vẻ cứng rắn hạ quyết tâm lên tiếng.
"Được.!"
La Thần vẻ mĩm cười thầm chúc cho cô thành công nói. "Vậy thì Lãnh cô bất đầu ngay luôn đi."
----------...----------
Hồi lâu chúng nhân vẫn còn mê đắm trong bày hát trước, vẫn chưa xuất tâm ra được, thì bỗng ngay lúc này đã thấy trên sân khấu biểu diễn lại xuất hiện Lãnh Điệp ở đó rồi.
Liền biết lại là một sự kinh thiên nữa rồi, vậy nên chúng nhân lại một lần nữa hiểu ý lập tức im lặng xem biểu diễn.
La Thần vẫn như cũ lúc này hô lớn. "Tấu khúc Thập Ngũ Giai Nhân.!"
"Biểu diễn Lãnh Điệp...."
"Bày hát : Thích Nàng..... a....."
Liền ngay sau đó một tấu khúc nhẹ nhàng êm tai lại vang lên, tiếng đàn vẻ sâu lắng khiến lòng người rất ưu thương.
Lãnh Điệp lúc này thì mắt đượm buồn, long lanh hướng nhìn Du Điệp phía trên du thuyền bỗng liền rất xúc động, nhẹ nhàng cất lên một tiếng hát nhẹ nhàng du dương.
- Dang đôi tay nước mắt rơi ướt dưới con đường.. hoàng hôn.
- Lau khô đi vệt nước mắt, đôi mắt bỗng cứ.. nhìn lên.
- Nhìn về phía ánh đèn đêm lạnh.!
- Cuộn trào những ký ức đau thương..!
Ngừng một hơi Lãnh Điệp thấy Du Điệp cô ấy dường như đã hiểu rằng bày hát này là đang nói đến ai, và nói đến cái gì rồi. Liền Du Điệp không hiểu sao có chút như muốn trốn tránh vì bởi lẽ cô thấy rất là ngại ngùng xấu hổ.
Thấy vẻ không muốn nhìn mình, Lãnh Điệp lòng lại liền rất đau. Lại tiếp càng thêm rất xót xa lên tiếng nhẹ hát.
- Trong lòng lại ngập tràn biết bao là nỗi.. nhung nhớ.
- Nụ cười trong giây lát khi xưa vẫn còn.. đọng lại.
- Chỉ mong nàng có thể biết được.
- Tiếng lòng chân thành này của tôi.
Mọi người lúc này cũng đã chìm vào sự đau thương của bày hát Lãnh Điệp biểu diễn, cứ vậy hiện liền rất nhiều chúng nữ nhân lập tức rất đau lòng nhìn kỹ hơn về Lãnh Điệp cô ấy.
Tiếp Lãnh Điệp liền lại bước vào đoạn cao trào hát lớn, một tay thì bỗng cũng rất can đảm vương lên chỉ ngay Du Điệp.
- Thích... nàng lắm.!
- Một đôi mắt rung động.
- Một nụ cười mê người.
- Mong... có thể...
- Thích... Nàng lắm.!
- Gương mặt nàng khắc họa.
- Nắm tay nàng nói mộng.
- Giống như tôi...
- Nàng hôm nào.....
"Í...." Liền mọi người lúc này cũng đã hiểu Lãnh Điệp là đang hát về cái gì rồi, liền vậy thấy rất đông đúc chúng nam nhân lập tức tỏ ra rất kinh thường nhìn chằm chằm lấy Lãnh Điệp.
Lãnh Điệp thì ánh mắt long lanh tựa như rơi lệ vẻ rất đáng thương, những chúng nữ nhân toàn bộ quanh hồ Lộng Nguyệt thấy vậy tuy cũng có chút khó chấp nhận.
Nhưng... nhưng cũng không hiểu sao lại có chút không nỡ, liền lại rất muốn giúp đỡ ủng hộ cho Lãnh Điệp.
La Thần lúc này cũng không còn nhảy nhót loi choi như bày hát sôi động trước, mà liền lúc này hắn đứng ngay ngắn vương lên hai tay nhẹ đung đưa theo bày nhạc buồn.
Lãnh Điệp đã phóng lao ra rồi, nên hiện cô cũng đã không còn gì để mất nữa. Vậy nên cô liền đã dần bình tĩnh hơn, tiếp lớn giọng thể hiện ca khúc của mình.
- Một con người tràn đầy lý tưởng như tôi.. đã từng.
- Oán trách rằng yêu nàng là khó có được.. i.. í i... nàng.!
- Chỉ mong nàng có thể biết được.!
- Tiếng lòng chân thành này của ta....
Tiểu Bạch hiện tuy thấy bày hát nó không có gì vui vẻ cả, ấy nhưng nó vẫn hưởng ứng cùng đứng bên La Thần nhẹ đưa tay lên đung đưa theo nhạc cùng.
Lãnh Điệp lúc này hiểu sự né tránh kia của Du Điệp là ý gì rồi, vậy nên liền cô cũng không muốn làm khó nàng nữa. Thế là Lãnh lại quay đi đứng giữa sân khấu hướng mắt nhìn xa xăm quanh hồ tiếp hô lớn hát.
- Thích... nàng lắm.!
- Một đôi mắt rung động.
- Một nụ cười mê người.
- Mong... có thể...
- Thích... nàng lắm.!
- Một gương mặt đáng yêu.
- Nắm tay nàng nói mộng.
- Giống như ta...
- Nàng hôm nào......
Chúng nam nhân toàn bộ hiện càng thêm rất khó hiểu nhìn chằm chằm lấy Lãnh Điệp với cặp mắt vẻ rất kì thị.
Chúng nữ nhân thì ngược lại hoàn toàn, dù sao trái tim nữ nhân họ cũng ấm áp và nhiều lòng bao dung hơn chúng nam nhân. Vậy nên lúc này đại đa số chúng nữ nhân đã có thể cảm thông cho Lãnh Điệp kia rồi.
Và thế là lúc này liền thấy xung quanh hồ bỗng hàng vạn vạn cánh tay lập tức xuất hiện vương cao cùng đung đưa theo nhạc buồn, hòng ý muốn an ủi cho vị cô nương Lãnh Điệp đang hát kia.
Lãnh Điệp chưa từng được nhiều người quan tâm đến như thế, vậy nên lúc này trong lòng cô bỗng nhiên trở nên rất ấm áp hơn nhiều. Thế là cô cũng tạm quên đi thái độ lảng tránh kia của Du Điệp, liền lại rất tập trung tiếp càng hát cao trào hơn biểu diễn.
- Mỗi đêm tối chỉ một mình tôi bước.. thôi.!
- Lang thang khắp nơi... tâm ta lạnh bao..
- Ô ố ô ô ồ...
- Trước đây tôi chỉ phải tự thân vì mình... thôi.
- Nên.. đâu.. có hiểu...
- Sự.. đau khổ...
- U ù... ơ ớ......
La Thần, Tiểu Bạch vẫn nhẹ vẫy tay theo nhạc cổ vũ, Song Ngư và nhiều mỹ nhân người của La Thần lúc này cũng đã thấu hiểu cho tấm lòng của Lãnh Điệp. Vậy nên liền thấy cũng đã không ít các cánh tay, hiện cũng đã giơ lên nhẹ vẫy tay theo cùng.
Lãnh Điệp không hiểu sao liền lại cảm động nhiều lắm, liền nổi đau kia của cô nó cũng vội không còn cảm thấy đâu nữa. Tiếp tâm trạng của cô đã khá hơn rất nhiều lớn giọng hát tiếp.
- Thích... Nàng lắm.!
- Một đôi mắt rung động.
- Một nụ cười mê người.
- Mong... có thể...
- Thích... Nàng lắm...!
- Một gương mặt đáng yêu.
- Nắm tay nàng nói mộng.
- Giống như ta...
- Nàng hôm nào.....
Bày hát đến đoạn kết thúc, tấu khúc liền trầm xuống nghe thấy. Liền trong sự xúc động dân trào, Lãnh Điệp cũng vương lên một cánh tay nhẹ vẫy theo nhạc hướng mắt mọi người tràn ngập biết ơn.
Tiếp Lãnh Điệp liền lại nhẹ du dương ngâm nga...
- Ù... wóa... ô ô...
- Ù... wóa... ô ô...
- Ù... quá... á a....
"Cánh tay của mọi người đâu hết rồi a...."
La Thần cùng người của mình, và toàn bộ hồ Lộng Nguyệt nữ nhân vô số hiện đã không ngừng giơ tay lên hướng Lãnh Điệp cùng đồng hòa vang lên ngâm nga...
- Ù... quá... ô ô...
- Ù... quá... ô ô...
- Ù... quá... ô ô...
- Ù... quá... á a....
"Lại thêm nữa nào.!"
Mọi người đều bị tinh thần kiên cường bất khuất vượt qua nỗi đau của Lãnh Điệp lúc này, mà liền cũng rất khâm phục trong lòng. Liền cũng một lòng kinh động tiếp không tự chủ hòa cùng theo Lãnh Điệp.
- Ù... quá... ô ô...
- Ù... quá... ô ô...
- Ù... quá... ô ô...
- Ù... wóa... á a...
"Cảm ơn....!"
La Thần cùng mọi người liền không cần bảo, ngay lập tức rất nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng không ngừng.
"Hú.... ô.... Hô.... Lãnh A... Lãnh a... Lãnh a..." La Thần cùng Tiểu Bạch như dân cuồng hâm mộ thần tượng, hú hét không ngừng.
"Lãnh a... Lãnh a.... Lãnh a...." Toàn bộ hàng vạn người xung quanh hồ cũng đồng hô vang cái tên Lãnh Điệp.
Lãnh Điệp xúc động vô cùng, không ngừng hướng mọi người nói cảm ơn không ngớt.
Du Điệp lúc này cũng thấy Lãnh đáng thương, ấy nhưng quả thật trong lòng nhất thời nàng cũng không thể nào tiếp nhận tình cảm này của Lãnh cô ấy được. Vậy nên liền cô chỉ biết nhẹ cuối đầu không dám nhìn lấy Lãnh Điệp.
----------...----------
Kinh Sư : Buổi đêm.
"Này.! Cái tấu khúc trước nó thật rất là hay nha.... Quả tại hạ chưa từng nghe được một ca khúc nào giống vậy cả."
"Cái này thì có gì mà ngạc nhiên đâu chứ.... Bởi Song Ngư Hoành Lâu từ khi xuất hiện thì nó đã không gì là không làm được rồi."
"Thật á... Xem ra khi tại hạ quay về Thiên Lộc Quốc thì cũng là không ít chuyện để bàn luận rồi đây."
"Thôi đi.! Thiên hạ rộng lớn như vậy, không lẽ ở Thiên Lộc Quốc không có đoàn hát nào giống Song Ngư Hoành Lâu sao."
"Huynh không biết đó thôi.! Tại hạ quanh năm giao thương nhiều nước, ấy nhưng mà đây cũng là lần đầu thấy được sự kiện oanh động như vậy nha..."
"X.. x... o... o...." Kinh Sư dân chúng trong thành và nhiều người từ xa đến không rõ về Song Ngư Hoành Lâu, hiện rất sôi nổi bàn luận không ngừng.
----------...----------
Ở một diễn biến khác
"Này.! Nguyên Sương Sương cô không phải là bị cái bày hát đó làm cho bị ngốc luôn rồi đấy chứ.!"
"Mộc Lan Hoa cô đừng có nói lung tung nữa, thật ta chỉ là có vài thứ chưa hiểu ở trong lòng mà thôi."
"Thật sao.! Vậy cái đó nó là gì vậy, cô có thể nói cho Mộc lão nương ta biết được hay không.?"
"Không được.!" Tiểu thư Nguyên Sương Sương vội vàng đáp.
Mộc Lan Hoa càng thêm khó hiểu nổi nói. "Này.! Không phải là Sương Sương cô đã động lòng vì tấm chân tình của Lãnh Điệp rồi đấy chứ."
"Không phải.! Mộc Lan Hoa cô đừng có đoán lung tung nữa đi."
"Vậy cuối cùng rốt cuộc sao Sương Sương cô lại như thế nha.! Từ khi lúc ở Song Ngư Hoành Lâu rời đi thì cô liền trở nên rất cổ quái rồi đi."
-----------...----------
Ở một diễn biến khác
"Hoàng Vi tỷ.! Song Ngư Hoành Lâu quả danh bất hư truyền nha.! Chỉ một buổi diễn tập ấy vậy mà liền làm kinh động không thôi."
"Muội rất thích sao.?"
"Sao lại không a.! Quả thật rất hay mà, âm luật mới lạ hiếm có, ca từ kinh động chúng nhân, quả từ xưa đến nay chưa hề có qua."
"À... Hoàng Vi tỷ.! Vậy ngày mai chúng ta có thể ở lại thành Kinh Sư xem diễn được không.?"
"Muội quả thật rất hiếu kỳ, Song Ngư Hoành Lâu còn làm ra cái gì oanh động chúng nhân nữa."
"Nhưng chúng ta hiện vẫn còn có nhiệm vụ bên người."
"Hoàng Vi tỷ.... Chỉ lần này thôi... tỷ...."
----------...----------
Kinh Sư dân chúng oanh động thật sự rồi, bởi hiện từ ngõ nhỏ hay đường lớn, cho đến từ quán nhỏ đến quán lớn, hộ dân chúng bình thường cho đến biệt phủ quyền quý.
Hiện tất cả ở nơi đâu cũng là đang tranh luận không ngừng về hai bày hát lúc chiều ở hồ Lộng Nguyệt kia.
Nam nhân mọi người đều thích bày ca về tình huynh đệ kia hơn, có có không quên trách mắng Lãnh Điệp không biết cái gì là tam tòng tứ đức, và còn có không tự biết thân biết phận của một nữ nhân mà tòng phu.
Nam nhân cứ vậy không ngừng chê trách Lãnh Điệp không thôi.
Riêng về phía nữ nhân thì hoàn toàn bị tấm chân tình của Lãnh Điệp mà làm cho bị cảm động rất lớn, liền đứng ra phản pháo không ngừng hòng giúp lấy lại mặt mũi cho thần tượng của mình.
Liền vì vậy mà hiện tranh chấp bỗng càng ngày càng lớn, đâu đâu cũng có tranh đấu vì điều mình thích. Liền danh tiếng Song Ngư Hoành Lâu không cần phải làm gì thì nó cũng vì thế mà lan xa, lan rộng thập phương.
Và cũng vì thế mà liền cho dù là một hài tử nhỏ tuổi, thì lúc này cũng không ngừng tranh chấp bảo cá cược ngày mai tiếp đi xem thử, thì sẽ liền biết Lãnh Điệp đó sẽ có số phận như thế nào.
Từ là bị người đời phỉ nhổ, cho đến nhạo bán, rồi đến bị triều đình bắt ngũ mã phanh thây, cho đến vân vân và mây mây....
Cứ thế mỗi người liền có định kiến riêng cho riêng mình về số phận của Song Ngư Hoành Lâu, cũng như là Lãnh Điệp vào ngày may.
Còn về phía bênh vực thì cũng không ngừng tỏ ra không đồng tình, không ngừng phản đối không thôi. Nhưng... nhưng rồi bỗng những người yêu thích này cũng liền có chút rất lo lắng cho thần tượng của mình ngày mai sẽ gặp chuyện không hay.
Ồ... Thế là Lãnh Điệp chẳng hiểu sau bỗng chỉ mới qua một buổi chiều ấy vậy mà người hâm mộ đã có vô số, và đặc biệt hơn những người hâm mộ này phần lớn chỉ toàn là nữ nhân mà thôi.
Nhóm thần tượng Lãnh Điệp bỗng một đêm nay liền suy nghĩ ra rất nhiều cách để hòng ngày mai phản bác với đám nam nhân, nhằm mục đích muốn hổ trợ cho nữ thần tượng của mình được an toàn.
----------...-----------
Mộng Hồng Lâu
Tầng ba nhã gian Tứ Sắc Giai Nhân, Như Cầm, Như Kỳ, Như Thi lúc này liền đã cũng cảm thấy Thập Ngũ Giai Nhân có tài thật sự. Liền cả ba lập tức chẳng biết đầu óc có bị gì hay không mà lúc này lại nghe rằng.
"Ươm... Thập Ngũ Giai Nhân này xem ra cũng rất có tay nghề đi."
"Ừ... Xem ra Hồng thẩm thật không hổ là Đệ Nhất Giai Nhân năm xưa rồi đi."
"Ừ... Nếu bọn họ về làm trợ thủ dưới trướng Tứ Sắc Giai Nhân chúng ta thì quả như hổ có thêm cánh."
"Cái này cũng không có gì khó.! Chỉ cần ngày mai biểu diễn, khi gặp bọn họ cứ tùy tiện đưa ra một đề nghị là được rồi."
"Tin chắc bọn họ sẽ ngay lập tức mà vui mừng nhận lời ngay thôi.!"
"Nếu như vậy thì bọn họ quả là được lợi quá rồi đi, bỗng nhiên được đi theo Tứ Sắc Giai Nhân chúng ta, quả phải khiến những người khác ganh tị chết mất."
"Như Kỳ.! Việc này cứ tùy muội mà sắp xếp đi."
"Hử... Có gì mà sắp xếp chứ.! Không phải chỉ cần chuyền lời một tiếng thì bọn họ sẽ lập tức gật đầu đồng ý ngay sao."
"Như Kỳ nói đúng đấy.! Dù sao cũng chỉ là một đám vô danh mới nổi, thật cũng chỉ là nhãi nhép mà thôi."
"Ừ... Quan trọng là cái tên tiểu tử kia.! Chúng ta phải cho hắn biết thế nào là cúi đầu."
"Hừ... Cho hắn biết việc dám đắc tội với Tứ Sắc Giai Nhân thì sẽ có hậu quả như thế nào."
----------...----------
Cũng nhã gian tầng ba, một căn phòng khác lại thấy Vệ Minh Khê đang mắt ưu thương nhìn xa xăm màn đêm thành Kinh Sư.
Bỗng cô nhớ đến bày hát của Lãnh Điệp lúc chiều kia, bỗng cô cảm thấy mình còn xa lắm mới có đủ can đảm và dũng khí giống vị mỹ nhân đó.
Liền Vệ Minh Khê cảm thấy rất thống khổ lập tức nhớ về những ngày yên bình lúc trước, lúc đó hai mẹ con vẫn đang sống cùng nhau rất vui vẻ.
Cô còn có nhớ rõ mẫu thân rất yêu thương cô, khi có gì tốt hay gì ngon thì mẫu thân luôn nghĩ đến cô trước.
Cô còn nhớ rõ không lâu trước bỗng mẫu thân cô, mặt trời xuống núi vừa chạy đến nhà thì liền vội gọi cô.
"Khê nhi.! Con đâu rồi."
"Dạ... Mẫu thân con đây.!"
"Này... Con xem ta đem về cho con cái gì đây này."
"Cái gì vậy mẫu thân.!"
"Con cứ mở ra trước xem.!"
Liền cô ấy mở ra lớp giấy dầu thấy bên trong một màu vàng óng nhìn rất bắt mắt, nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện ra nó là cái gì đó được tẩm bột và chiên lên.
Tuy chỉ là đồ chiên thông thường, ấy nhưng cái này nó rất khác. Bởi nó vàng đều rất đẹp, đã vậy nó còn rất là giòn tan nữa.
Tiếp cô được mẫu thân yêu thương quan tâm nói đây là đồ chiên của một tửu lâu gần chỗ bán mì đã cho bà, mà cái này thật sự rất kinh động thành Kinh Sư lắm đó, bởi nó buôn bán quả thật rất là đắt khách.
Từ hôm đó Vệ Minh Khê liền rất ưa thích cái món chiên sốt cà chua kia, cứ vậy Vệ thẩm thường buôn bán về hay trên tay lúc nào cũng là một gói nhỏ đem về cho cô.
"Khê nhi.! Mẫu thân lại đem về cho con nữa này."
"Mẫu thân.! Người sau này đừng lãng phí như vậy nữa đi, bởi nữ nhi đã biết cái này nó rất oanh động thành Kinh Sư. Vậy nên nó chắc cũng không rẻ tiền đầu."
Vệ thẩm lúc đó liền mĩm cười vui thích khi được nữ nhi nhỏ quan tâm đến mình, liền lại lên tiếng nói.
"Không sao.! Lão bản tửu lâu này tên La Thần, cậu ta là người rất tốt, mỗi ngày đều dặn người cho mẫu thân một phần mà không có lấy dù chỉ một đồng tiền."
"Vậy nên nữ nhi con không cần phải lo lắng về cái này đâu."
"Thật.! Nhưng... nhưng... trên đời quả còn có người tốt như vậy sao."
"Có đấy.! Tuy lúc đầu mẫu thân không quá rõ ràng lắm, nhưng khi tiếp xúc nói chuyện với người của tửu lâu đó vài lần thì liền biết."
"Bọn họ tuy toàn là được mua tại khu nô lệ, ấy nhưng thiếu gia La Thần đó chẳng hề để ý, liền coi bọn họ như người nhà, liền việc trong nhà tùy bọn họ quản lí, liền thiếu gia La Thần đó chẳng bao giờ nề hà gì cả."
"Sao... lại có thể a..."
Từ đó Vệ Minh Khê cô ấy mới biết đến trên đời này thật là có một người tốt tên là La Thần, luôn được mẫu thân của cô không ngừng nhắc đến.
Hôm nay khi thấy La Thần cùng đoàn người của y bên nhau vui đùa thỏa thích vui vẻ ở cái sân khấu biểu diễn kia.
Liền Vệ Minh Khê lập tức trong lòng rất xúc động ao ước rằng mình cũng có được một cuộc sống vui vui vẻ vẻ như thế.
Nào là thiếu gia cùng mọi người vai kề vai gọi lớn huynh đệ a...
Nào là nhiệt tình ủng hộ cho cô nương Lãnh Điệp kia nữa.
Suy nghĩ lung tung nhiều thứ một lúc lâu, bỗng lúc này Vệ Minh Khê mắt liền lập tức rơi ra hàng lệ nóng.
Cảnh sắc lúc này ở đây thật phải nói là ai nhìn thì cũng phải rất đau lòng, bởi... bởi... Vệ Minh Khê cô ấy biết đêm nay đại thái tử kia hắn lại đến nữa rồi.
Nước mắt lăn dài, đau lòng vạn hạnh, Vệ Minh Khê cô ấy liền chỉ biết cắn răng chịu đựng số phận nghiệt ngã. Liền hiện cô chỉ còn biết xót thương phận mình nữ nhân, liền rất đau lòng khẽ nói.
"Mẫu thân..... Hức... hức.... hic..."
----------...-----------
Trang viện : La Thần
Hoa Thiên Thiên tỷ lúc này bỗng đang tiếp đón một lão bản cửa hàng vãi lụa gần nhà, hiện lão bản này sau vài ngày cùng Hoa Thiên tỷ làm ăn về y phục qua, nên hiện là đã đem đến đống y phục đến giao hàng.
"Hoa Thiên Thiên Đại Tổng Quản.! Cô không biết có thể cho lão phu gặp thiếu gia nhà cô để nói một lời cảm tạ được không."
"Bởi những ngày qua tiệm vãi của lão bỗng nhiên được công tử giao cho mối làm ăn lớn này thì hàn xá cũng đã được lợi rất lớn rồi."
"Có lẽ không được rồi.! Bởi hiện thiếu gia hiện không tại, vậy nên có gì ngày khác ta sẽ chuyển lời cho thiếu gia người sau."
"Ồ tiếc quá.! Lão phu cả nhà sau hỗn loạn thành Kinh Sư thì trở nên rất khó khăn, nhưng cũng may nhờ công tử để tâm giao cho làm rất nhiều y phục, vậy nên liền trở nên ổn định hơn."
"Vậy nên lão phu thật muốn nói một lời cảm tạ với công tử một tiếng.!"
Hoa Thiên Thiên tỷ biết lão nhân này không nói dối, với lại thấy bản chất thành thật của lão như vậy nên tỷ ấy liền có ý tốt nói thêm.
"Không cần phải ơn nghĩa thế đâu.! Bởi thiếu gia cũng rất vừa ý với tay nghề của cửa hàng lão."
"Đa tạ Hoa Thiên Thiên cô khen ngợi.!"
"À.! Sẵn tiện ta xin nói lại cho lão rõ, cho dù sau này có xảy ra biến cố gì thì lão cũng không được tiếc lộ rằng y phục biểu diễn của Song Ngư Hoành Lâu là do lão đảm đương đó."
"Bởi nếu lỡ lời thì sẽ chuốt họa vào thân không nhỏ đâu, còn có chuyện này về sau lão tuyệt đối cũng nên hãy chôn vùi nó luôn đi, nếu không thì sẽ không tốt đâu."
"Hoa Thiên Đại Tổng Quản xin cứ yên tâm.! Lão phu cả đời coi trọng nhất là chữ tín, vậy nên cô xin cứ việc yên tâm đi."
"Hàizz... Tốt nhất là cũng không được tiết lộ cho người thân luôn thì càng tốt, bởi thiếu gia người từng nói rằng."
"Song Ngư Hoành Lâu oanh động thiên hạ, một khi có biến thì những người liên quan tuyệt đối sẽ bị tra khảo rất gắt gao. Vậy nên lão hãy tự mà biết giữ mình cho tốt đi."
"Đại Tổng Quản cô cứ việc yên tâm.! Lão sẽ tuyệt đối không dám nhận bừa đâu."
----------...----------
Hoa Thiên Thiên thì hiện tiếp khách một lão nhân chuyên may y phục cho biểu diễn, hôm nay đến hẹn liền giao qua toàn bộ đống y phục.
Và hiện La Thần thì lại không tại ở nhà, bởi hắn hiện trong người chứa rất nhiều pháo hoa cùng với dây dẫn cháy trong người. Mà những cái này thì La Thần hắn rằng đã sắp xếp Hải Đăng thúc thu thập rất nhiều từ vài ngày trước.
Tuy thuốc nổ khó có thể mua được bởi sự kiểm soát chặt chẽ của triều đình, nhưng pháo hoa nó cũng là chất gây nổ không kém thì lại rất dễ dàng thu thập.
Thế là liền hiện La Thần hắn bỗng rất lén lút đi đến một nơi nào đó nằm ở phía đông thành Kinh Sư.
Mà ở cái hướng đông này được canh phòng rất cẩn mật, tường thành cao lớn, quân lính thì cũng không ít, không ngừng cảnh giới.
Ấy thế mà giữa đêm La Thần hắn lại mần mò chạy đến cái nơi này để hòng muốn đột nhập để làm một chuyện gì đó.
Khi hắn đã ẩn mình trên một mái nhà cao, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào tường thành cao kia. Liền lúc này hắn bỗng khẽ lên tiếng nói.
"Hoàng cung... hoàng cung a... lão tử hôm nay sẽ chơi chết ngươi.!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.