*ọt ọt*
Phó Kim Phong:"..." Ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng. Nếu đang ở gần mặt nước, có lẽ Phó Kim Phong đã một đường lặn xuống dưới.
Nhiễm Thanh Vân:"..." Nhịn cười đến mức hai vai run rẩy.
" Ta... ngươi không được cười." Phó Kim Phong phát hiện ý định của Nhiễm Thanh Vân thẹn quá hóa giận, gò má bị véo đỏ lại càng thêm đỏ.
" Được, được, không cười." Nhiễm Thanh Vân khó khăn kéo căng biểu cảm trên gương mặt bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
*Phì....*
Phó Kim Phong:"..." Còn dám nói không cười? Khốn nạn, cười phì vào mặt ta như thế kia còn dám không có mặt mũi bày bộ dáng nghiêm túc?
" Hừ!" Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng, rời khỏi tảng đá lớn, chân mặc dù còn hơi đau nhưng nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể nhấc chân, cố gắng một chút liền có thể tự mình rời đi.
" Ta sai rồi, không cười ngươi nữa." Nhiễm Thanh Vân thấy lò sưởi buồn chạy, nhanh chóng tiến lên một bước túm lấy người:" Ngoan, muốn ăn gì? Ta đi kiếm giúp ngươi."
" Thèm vào, hứ." Phó Kim Phong giận dỗi không thèm quan tâm, trực tiếp từ chối Nhiễm Thanh Vân.
*Ọt... ọt*
Phó Kim Phong:"..."
Có vẻ như Phó Kim Phong muốn từ chối nhưng cơ thể của Phó Kim Phong lại không muốn lắm. Đây chính là biểu hiện của " miệng thì nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật" trong truyền thuyết.
" Đừng cứng đầu nữa, ngươi chịu được, cái bụng nhỏ này cũng không chịu nổi đâu." Nhiễm Thanh Vân nhịn cười.
" Ngươi kéo tóc ta làm gì?" Phó Kim Phong cực kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603117/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.