*ọt ọt* Phó Kim Phong:"..." Ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng. Nếu đang ở gần mặt nước, có lẽ Phó Kim Phong đã một đường lặn xuống dưới. Nhiễm Thanh Vân:"..." Nhịn cười đến mức hai vai run rẩy. " Ta... ngươi không được cười." Phó Kim Phong phát hiện ý định của Nhiễm Thanh Vân thẹn quá hóa giận, gò má bị véo đỏ lại càng thêm đỏ. " Được, được, không cười." Nhiễm Thanh Vân khó khăn kéo căng biểu cảm trên gương mặt bày ra vẻ mặt nghiêm túc. *Phì....* Phó Kim Phong:"..." Còn dám nói không cười? Khốn nạn, cười phì vào mặt ta như thế kia còn dám không có mặt mũi bày bộ dáng nghiêm túc? " Hừ!" Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng, rời khỏi tảng đá lớn, chân mặc dù còn hơi đau nhưng nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể nhấc chân, cố gắng một chút liền có thể tự mình rời đi. " Ta sai rồi, không cười ngươi nữa." Nhiễm Thanh Vân thấy lò sưởi buồn chạy, nhanh chóng tiến lên một bước túm lấy người:" Ngoan, muốn ăn gì? Ta đi kiếm giúp ngươi." " Thèm vào, hứ." Phó Kim Phong giận dỗi không thèm quan tâm, trực tiếp từ chối Nhiễm Thanh Vân. *Ọt... ọt* Phó Kim Phong:"..." Có vẻ như Phó Kim Phong muốn từ chối nhưng cơ thể của Phó Kim Phong lại không muốn lắm. Đây chính là biểu hiện của " miệng thì nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật" trong truyền thuyết. " Đừng cứng đầu nữa, ngươi chịu được, cái bụng nhỏ này cũng không chịu nổi đâu." Nhiễm Thanh Vân nhịn cười. " Ngươi kéo tóc ta làm gì?" Phó Kim Phong cực kì đề phòng kéo dài khoảng cách với Nhiễm Thanh Vân, ngăn chặn bàn tay ma quái làm loạn trên đầu mình. " Không có, chỉ là tò mò tại sao tóc của ngươi lại là màu này, là màu tóc tự nhiên sao?" Thời cổ đại, chắc chưa có thuốc nhuộm tóc đâu đúng không? " Đương nhiên là tự nhiên, từ khi sinh ra, tóc ta đã màu này rồi." Phó Kim Phong bảo vệ cực tốt mái tóc xanh dương mềm mại. " Rất đặc biệt." Cảm giác lò sưởi bị đột biến gen, hết sức đặc biệt. Nhiễm Thanh Vân ngoài mặt khen lấy khen để lò sưởi nhà mình, trong lòng lại không ngừng điên cuồng gào thét. Lò sưởi nhà mình có màu tóc kì lạ như thế, không phải mắc bệnh nan y gì đó khó chữa đấy chứ? Đừng có chơi kiểu vừa ôm được vài năm đã ngủm tiếp nha, ta không chịu đâu. Không phải bên ngoài đều nói người đột biến thường không có tuổi thọ dài hay sao? " Được rồi, không nói nhảm nữa, ngươi muốn ăn gì? Ta tìm cho người." Tam gác lại qua một bên, bây giờ việc cấp bách nhất vẫn là tìm đồ ăn cho lò sưởi. " Ta muốn ăn trứng cá ngừ, bào ngư..." Bụng thật sự rất đói, Phó Kim Phong trước tiên lùi một bước, đợi tới khi tìm được cơ hội chuồn về biển sẽ tính tiếp. Nhiễm Thanh Vân nghe thực đơn của lò sưởi... đầu đầy giấu chấm than. Mặc dù thực lực của y không tồi, có thể cưỡi kiếm phóng từ bờ biển tới nơi này nhưng cũng không thể ở sâu trong đất liền tìm ra mấy cái trứng cá ngừ nào đó... À, khoan. Mặc dù ở đất liền, nhưng bọn họ không phải đang ở gần hoàng cung sao? Nhiễm Thanh Vân một thân kinh nghiệm đưa lò sưởi đi ăn trộm... khụ khụ... đi thưởng thức đồ nghề trong hoàng cung biểu thị mình đã tìm ra biện pháp. Nhưng lò sưởi này chỉ vừa mới quen đã lôi kéo người ta đi ăn trộm có hơi mất hình tượng. " Ta biết rồi, ngươi cầm lấy thứ này, ở yên đây chờ ta, ok?" Nhiễm Thanh Vân sợ lò sưởi phải chịu đói, sau khi nhét vỏ kiếm ở trạng thái một cái đèn nhỏ vào tay lò sưởi liền xoay người đứng dậy. " Ok?" Phó Kim Phong cầm đèn cầy trong tay, mờ mịt lặp lại. " Ý ta là được không, ok có nghĩa là được không." " Ò, được." Phó Kim Phong nheo mắt ngọc, thoải mái sờ sờ đèn mát lạnh trong tay. Nhiễm Thanh Vân xác định xung quanh không có nguy hiểm, mới yên tâm để Phó Kim Phong ở lại một mình. Phó Kim Phong nhìn chằm chằm bóng người biến mất trong bóng đêm, ngay lập tức đứng dậy khỏi tảng đá. Vỏ kiếm quả nhiên cũng bị động tác của Phó Kim Phong dọa sợ, ánh lửa trong ngọn đèn hơi bập bùng. Mặc dù nơi này cách biển khá xa, còn là ở giữa sườn núi, nhưng với sự hiện diện của dòng nước xung quanh, Phó Kim Phong cực kì nhạy cảm, y cảm thấy mình chỉ cần tìm được một dòng nước nào đó... như vậy y có thể dễ dàng tự bơi về nhà rồi. Vỏ kiếm có thể cảm ứng vị trí của Bất Vong để dẫn đường Phó Kim Phong đi tìm Nhiễm Thanh Vân thì đương nhiên Bất Vong cũng có thể dựa vào cảm ứng của vỏ kiếm mà đi tìm Phó Kim Phong. Nhiễm Thanh Vân sau khi trộm được một bát bào ngư vây cá ném vào không gian liền nhanh chóng trèo lên Bất Vong quay trở lại trốn cũ tìm người. Ngồi trên thân kiếm, để ý một chút, Nhiễm Thanh Vân liền phát hiện hướng đi của Bất Vong không đúng, tùy tiện cũng có thể nghĩ đến trường hợp lò sưởi này không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài muốn nhân lúc Nhiễm Thanh Vân rời đi mà bỏ trốn. Có điều vỏ kiếm cũng đã cầm rồi, muốn chạy khỏi y là không thể nào. Nhiễm Thanh Vân ngồi vững vàng trên thân Bất Vong, để Bất Vong đưa mình đi tới chỗ lò sưởi. Phó Kim Phong ở bên kia, sau khi cầm vỏ- đèn- kiếm đi được một lúc thì may mắn gặp được một dòng sông rất lớn, khoảng cách giữa hai bờ cũng phải hơn 100m. Phó Kim Phong không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy xuống. Động tác của Phó Kim Phong quá nhanh, tựa như cá gặp nước, chớp mắt đã lẫn vào mặt sông khiến vỏ kiếm không kịp phản ứng... vừa mới định hóa thành thứ gì đó dễ nổi để Phó Kim Phong có thể bám vào, vỏ kiếm liền nhận ra cơ thể Phó Kim Phong thay đổi. Đù! Vỏ kiếm sợ mình không còn giá trị sử dụng sẽ bị chàng tiên cá này bỏ lại, gấp gáp không một tiếng động biến thành viên ngọc nhỏ, lẫn vào mái tóc xanh lam âm thầm bám theo Phó Kim Phong. Chủ nhân, người mau tới đây... sinh vật người cá trong truyền thuyết xuất hiện ở thế giới cổ đại rồi. Phó Kim Phong rất cẩn thận, để tránh bị phàm nhân nhìn thấy, trong lúc bơi, bơi cực kì sát với lòng sông, mặc dù có bị bùn đất vẩn đục bám vào vẩy cá xinh đẹp, Phó Kim Phong cũng không tỏ ra quá ghét bỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]