" Thiếu tướng." Nhóm quân nhân lúc này mới nhanh nhẹn chạy tới miệng hố, đứng trên miệng hố, lo lắng gọi xuống.
Phó Kim Phong không hề để tâm đến đồng đội bên trên, toàn tâm toàn ý dồn vào xác sống bên cạnh, cẩn trọng bế bổng Nhiễm Thanh Vân, đặt y ở trong lòng, không quản mùi hôi thối phát ra từ vết thương, nhẹ nhàng đưa người lên.
" Thiếu tướng, người làm gì vậy? Mau buông xác sống kia ra... tiếp xúc với máu thịt xác sống có khả năng bị nhiễm virus đó." Nhóm quân nhân thấy Phó Kim Phong ôm xác sống người đầy vết thương vẫn còn chảy ra dịch thể đen đặc đang không ngừng thấm qua lớp quần áo trên người y, cực kì hoảng sợ cảnh báo Phó Kim Phong.
" Vậy sao?" Phó Kim Phong cười nửa miệng, bộ dạng lãnh đạm đáy mắt phức tạp nhìn chằm chằm người trong ngực. Bộ dạng này của y, rõ ràng là sẽ không dễ dàng buông xác sống kia ra.
Cuối cùng y cũng đã hiểu hành động của xác sống có mục đích là gì. Một xác sống luôn đối xử với y ôn nhu, dịu dàng... sao lại có thể chĩa gậy về phía y được cơ chứ?
Hóa ra là bởi vì sợ y chạm đến dịch thể hôi tanh kia sẽ bị nhiễm virus... thế nên cho dù có vết thương trồng chất vết thương, cho dù tinh thần mơ hồ... xác sống đó vẫn không muốn để y động vào mình, cho dù tự mình đứng còn không vững, vẫn không muốn để y tới đỡ, cho dù ý thức không còn nữa vẫn không quên nhắc nhở y.
Trái tim quặn thắt đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603042/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.