"Xem ra tiết trời sắp đổi rồi."
Lúc Tuyên vương phi hồi kinh đã là đầu thu, hai bên đường cây cỏ úa tàn, giọt sương đêm còn đọng trên cành lá.
Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh qua con đường đất nhỏ, chạy vào thành, dừng lại trước cửa phủ tướng quân. Phủ tướng quân uy nghiêm xưa kia nay treo đầy lụa trắng, tôi tớ đều mặc đồ trắng, vẻ mặt đau thương.
... Nơi nơi đều tỏa ra không khí lụn bại.
Hàn Tố mặc đồ tang đứng trước cửa phủ tướng quân. Nàng đứng đã lâu, đến lúc người già trong phủ thở dài mới lau nước mắt, đi về linh đường.
Lần này Hàn Tố trở về chỉ dẫn theo vài nha hoàn, Tuyên vương thì tiếp tục trấn giữ đất phong. Vì thế Chiêu Dương đế không cần lo lắng đỉnh đầu mình, thoải mái đồng ý thỉnh cầu của Giang Lăng.
Sau khi Trấn Bắc tướng quân ngã xuống, Hàn Tố phải giữ đạo hiếu nên tạm thời ở lại đế đô, mà Giang Lăng vào lúc này gặp được Hàn Tố.
Ấn tượng của Giang Lăng với Hàn Tố rất tốt, vẫn dừng ở chỗ 'cô gái ngốc cứu cả tình địch của mình'. Một cô gái phóng khoáng như thế lại vì Mai Thiếu Hằng mà thu bớt tính tình, mang quần áo trang sức mình không quen, mong muốn nắm tay đến già.
Nhưng lần thứ hai Giang Lăng nhìn thấy Hàn Tố mới phát hiện nàng hơi thay đổi.
Cô nương quỳ gối trước bài vị mặc đồ tang trắng, tóc thắt bím thả trước ngực. Nghe tiếng động, Hàn Tố quay đầu, nhìn thấy Giang Lăng thì cố cong môi cười: "A Lăng."
Có lẽ do ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hong-nuong/1729566/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.