Chương trước
Chương sau
"Cái truyện 'Tù phi của vương gia lãnh khốc' này tên đúng với thực ghê, không phải nữ chính cứ bị nhốt hoài sao?"
Mặt trời lặn về Tây, khi tia nắng cuối cùng còn sót lại cũng biến mất, căn phòng trở nên tối mờ.
Giang Lăng nằm trên giường mềm, phía trên là thiếu niên quấn chặt như bạch tuộc không cho hắn đi đâu. Giang Lăng giãy giụa mấy lần mới đau khổ nhận ra mình còn không mạnh bằng một thiếu niên.
"Này, ta phải về." Giang Lăng vắt tay trên trán, bất lực.
Hắn chết cứng ở đây, không phát giận được mà cũng không làm gì được.
"Ngươi muốn làm nũng tới lúc nào hả."
"..."
"Kí chủ." Hệ thống mon men từ trong góc nhảy lên giường.
"Có chuyện nói nhanh."
Hệ thống rất tốt tính, hay nói đúng hơn là hơi hả hê: "Người ta ngủ rồi, ờm, ngủ trên người bà mẹ là cậu đó."
"... Thằng nhóc này." Giang Lăng nhịn không được mắng thầm, "Giỏi quá, bị gọi là trẻ con liền uống rượu, một ly đã gục, say thì phát rồ, còn quấn lấy tôi hết lần này đến lần khác, giờ thì không nói tiếng nào đã ngủ..."
Mới nói lúc đầu còn bất đắc dĩ, đến lúc sau hắn lại mỉm cười, xoa mặt Mai Cửu: "Ngươi là đồ ngốc."
Dù sao thì ở chung với y cũng thoải mái hơn nhiều so với Chiêu Dương đế. Giang Lăng ngáp một cái, nghiêng đầu ngủ.
Đến nửa đêm, Giang Lăng bị tiếng nức nở nho nhỏ đánh thức, hắn mơ màng ngồi dậy mới phát hiện Mai Cửu rốt cuộc cũng không ôm mình nữa. Giang Lăng nghiêng đầu, nhìn thấy người kia cuộn tròn bên cạnh mình, khoảng cách rất xa, nhưng vẫn nắm chặt tay áo hắn, sống chết không buông ra.
"Tiểu Hồng."
Hệ thống bị Giang Lăng dựng dậy, bay vụt tới hỏi: "Làm gì hả?"
Kinh thư sáng lên, chiếu rọi cảnh trên giường. Giang Lăng mím môi không nói gì, hệ thống liền nằm giả chết.
Mai Cửu ngủ không yên ổn chút nào, đôi lúc chân mày nhíu chặt như khó chịu, đôi lúc lại cong môi như gặp chuyện gì rất vui vẻ.
Đợi trời dần sáng, Giang Lăng trực tiếp cắt phăng tay áo, nhờ hệ thống tránh được cung nữ người hầu, trở về Hiệt Phương Đình.
Không có Chiêu Dương đế, Giang Lăng bèn kéo một cung nữ hỏi chuyện tối qua.
Cung nữ nói nhỏ với Giang Lăng: "Hôm qua Tiệp dư có tới, nô tỳ ngăn nàng ngoài cửa. Nàng đợi một lát thì trở về, có người nói bị bệnh thương hàn, tối qua bệ hạ đã đi thăm nàng."
"..."
Ừm, Minh Hương theo Giang Lăng một thời gian, cũng biết Giang Lăng thích chạy ra ngoài, chắc lần này đoán được chút gì nên giúp hắn.
Hệ thống nghe xong đầu đuôi, chậc chậc cảm thán: "Kí chủ, cậu đúng là đồ đàn ông khốn nạn."
Giang Lăng: "... Biến giùm cái."
Sau khi Giang Lăng trở về ngủ bù, cửa chính Vân Đỉnh Cung chầm chậm mở ra, dưới ánh mặt trời có người bước vào bên trong. Người đó cầm phất trần, mặc đạo bào rộng, dường như rất quen thuộc Vân Đỉnh Cung, đi không dừng lại, thẳng bước đến trước phòng Mai Cửu.
Rầm rầm rầm.
Đạo nhân đập cửa ba cái, chế giễu: "Tiểu Cửu, đã giờ này rồi, mau dậy đi."
Người trong phòng có vẻ bị đánh thức, có tiếng bước chân vang lên, cửa mở ra.
"Từ sau khi thu con làm đồ đệ, đây là lần đầu tiên ta..." Thấy con ngủ nướng.
Vế sau mắc trong cổ, đạo nhân ngửi thấy mùi rượu rất nhạt, ngạc nhiên nhìn Mai Cửu chằm chằm, giống như hôm nay mới gặp y lần đầu tiên.
Thiếu niên đứng trước cửa, có lẽ mới tỉnh ngủ nên khóe mắt phiếm hồng, mấy sợi tóc vểnh lên. Vì vội mở cửa mà giày cũng chưa mang, đi chân trần.
"Tối qua con uống rượu hả?"
Mai Cửu mở to mắt: "Sư phụ."
Than Trần Tử mỉm cười, đưa mắt liếc Mai Cửu từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên sườn mặt Mai Cửu, nhìn thấu hồng trần: "Tối qua con lêu lổng với cung nữ nào đúng không?"
"???"
Thanh Trần Tử chỉ chỉ: "Mặt con."
Mai Cửu vô thức giơ tay quệt một cái, mu bàn tay liền có mấy vệt đỏ. Y nghi hoặc ngửi thử, mùi hương nhẹ quen thuộc làm y cứng đờ.
"Cả phòng toàn là mùi son phấn." Thanh Trần Tử giơ giơ tay, đưa đến trước mặt Mai Cửu, "Son phấn của Noãn Hương Các, không phải thứ cung nữ có thể dùng được."
"Nhóc con." Ánh mắt Thanh Trần Tử nhìn Mai Cửu lại thay đổi, "Đừng nói con có dính dáng tới phi tần nào chứ!?"
Mai Cửu cúi đầu, không biết nghĩ đến điều gì mà gương mặt đỏ ửng, hoảng sợ đưa tay ôm lấy mặt.
Dù sao bây giờ Giang Lăng cũng là Hi phi nương nương, hắn có không muốn đi chăng nữa thì cung nữ cũng sẽ huân hương cho quần áo của hắn, lại tô son điểm phấn che bớt vẻ mặt tái nhợt của hắn. Nhưng nói cả phòng toàn là mùi son phấn cũng không hẳn. Còn dấu son trên mặt Mai Cửu là do tối qua ôm Giang Lăng không cho hắn đi nên quệt trúng.
Mà nói sao thì cũng không tẩy sạch được.
"Có tiến bộ quá nhỉ, từ đầu đã nói với con rồi, mang con rời khỏi Thiên Chiêu thì con nói không quên được quá khứ. Giờ ta mang con trở về kết thúc duyên trần, kết quả thì sao? Duyên trần chưa đứt còn khuyến mãi thêm duyên tình hả?"
"Con không có mà..."
Thanh Trần Tử vô cùng đau khổ, lấy phất trần gõ nhẹ đầu Mai Cửu: "Tiểu Cửu, con muốn ta tức chết đúng không!"
"..."
"Con..."
Mai Cửu ngẩng đầu, cắt ngang Thanh Trần Tử đang lải nhải: "Sư phụ, danh kỹ Giang châu có đẹp không?"
"Con thì biết cái gì." Thanh Trần Tử - ở Giang châu lưu luyến quên lối về suốt cả tháng - liếc Mai Cửu, "Thuật phòng the cũng nổi bật trong đạo môn ta, vi sư đương nhiên phải nghiên cứu một chút. Con còn nhỏ, không nên dính mấy cái này."
"Ò."
"Mau mang giày vào." Thanh Trần Tử phất phất tay. Lúc Mai Cửu vào phòng dọn dẹp, vẻ mặt không đứng đắn của ông biến mất, bình thản mở miệng, "Ta đã gặp cữu cữu của con rồi."
Ngọc Cơ phu nhân là người Hồ, trước khi bị tiên đế thu vào hậu cung là công chúa hoàng thất, là bông hoa thảo nguyên xinh đẹp được nhiều anh hùng theo đuổi.
Mai Cửu cúi đầu, tóc mái lưa thưa che khuất vẻ mặt, tia nắng xuyên qua song cửa rơi trên người y. Y dường như ngây người một lúc, hoàn hồn lại mới hỏi: "Ông ấy nói sao?"
"Trấn Bắc tướng quân Hàn Tuất sắp hồi kinh rồi. Ý của cữu cữu con là, để Hàn Tuất nằm mà về."
"..."
"Biên cương chém giết nhiều năm, cữu cữu con có thể nói là hận quân Hàn gia thấu xương." Thanh Trần Tử khẽ cười, "Ta nhớ trước đây mẫu thân con là mỹ nhân Hàn Tuất hiến cho tiên đế."
"Con biết."
Thanh Trần Tử bước đến xoa đầu Mai Cửu: "Giang gia và Đoan vương, Tuyên vương Mai Thiếu Hằng, cả cữu cữu con đều muốn Thiên Chiêu này, cũng không biết ai có thể thắng được."
"Sư phụ..."
"Bất kể ai thắng, vi sư đều mong con cuối cùng có thể cắt đứt duyên trần."
Khoảng thời gian này Giang Lăng trải qua vô cùng thoải mái, nguyên nhân lớn nhất chắc là Chiêu Dương đế cuối cùng cũng không đến giành giường với hắn nữa. Hẳn Chiêu Dương đế đột nhiên thông suốt nếu cứ tiếp tục như thế lão sẽ trở thanh hôn quân thiên cổ, hoặc là thuốc độc mà Trần thị đưa đến có tác dụng, nói chung sinh hoạt mỗi ngày của Giang Lăng rất nhàn.
Nhưng thời gian yên ổn trôi qua rất nhanh.
Một tháng sau Giang Lăng nghe được tin Trấn Bắc tướng quân Hàn Tuất bị ám sát. Mà Hàn Tuất chính là cha ruột của nữ chính Hàn Tố. Đàn ông Hàn gia đều chết nơi chiến trường, Hàn gia bây giờ chỉ còn một đứa con gái là Hàn Tố.
Đây cũng là khởi đầu của tình tiết kế tiếp.
Trên triều, Chiêu Dương đế ca ngợi Trấn Bắc tướng quân, sau lại khóc thương Trấn Bắc tướng quân bị ám sát, tiện thể tạm thơi thu hồi binh quyền, triệu con gái duy nhất của Hàn Tuất - bây giờ là Tuyên vương phi Hàn Tố về kinh giữ đạo hiếu.
Theo lý mà nói, con gái đã xuất giá không phải chịu việc này, nhưng Hàn gia đã không còn ai, Chiêu Dương đế thấu hiểu cho Hàn Tố nên phá lệ một lần.
"Theo cốt truyện, sau khi Hàn Tố bị vu oan trong yến hội đêm Thất tịch, Mai Thiếu Hằng rất chán ghét nàng, vừa đến đất phong nàng đã bị giam lỏng, nam nữ chính bắt đầu ngược thân ngược tâm."
"Sau khi Trấn Bắc tướng quân chết, Hàn Tố không có chỗ dựa, Chiêu Dương đế vì khống chế quân Hàn gia mà giam lỏng Hàn Tố trong cung. Tuy hai cha con này hành động y chang nhau, nhưng Mai Thiếu Hằng cho rằng mình ngược người ta thì được, kẻ khác thì không nên hắn đau lòng."
Hệ thống cảm thán tổng kết: "Cái truyện 'Tù phi của vương gia lãnh khốc' này tên đúng với thực ghê, không phải nữ chính cứ bị nhốt hoài sao?"
Giang Lăng chống cằm không nói gì, hệ thống bèn ồn ào láo nháo gây sự chú ý.
"Hàn Tố đến cuối cùng mới lật ngược tình thế, tiếp nhận quân Hàn gia, chinh chiến thiên hạ."
"Nhưng mà hôm Thất tịch Mai Thiếu Hằng đã biết cậu giở trò rồi, chắc sẽ hổ thẹn trong lòng, biết đâu chừng còn đối xử tốt với Hàn Tố."
Giang Lăng đột nhiên đứng dậy. Hệ thống cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu để ý đến mình, đắc ý nói: "Kí chủ, cậu phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, đừng chỉ làm cá mắm biết không?"
"Cá mắm khó mà lật mình lắm... Ê ê, kí chủ, cậu đi đâu đó?"
Giang Lang mở cửa: "Đi gặp cha già dâm dê."
Hệ thống sợ hãi: "Kí chủ, cậu không chỉ muốn lão 'hết hàng' còn còn muốn giết lão hả!?"
"Tôi không có rảnh thế."
Là một yêu phi, địa vị trong hậu cung của Giang Lăng rất cao, dễ dàng gặp được Chiêu Dương đế.
Có lẽ do tạo nghiệp phải trả, Giang Lăng thấy Chiêu Dương đế chẳng có tinh thần, mặt có nếp nhăn, hai mắt vô hồn, bọng mắt thâm đen, y chang 'cày cấy quá mức', cũng càng giống... trúng độc.
Mai Cửu, làm tốt lắm!
Giang Lăng thầm khen trong lòng, thản nhiên đứng trước mặt Chiêu Dương đế, ngoắc tay, cung nữ liền mở hộp thức ăn ra.
Lúc từng loại bánh ngọt được đặt lên bàn, Chiêu Dương đế ngạc nhiên nhìn Giang Lăng. Gần đây đúng là lão hơi say đắm Hi phi, Hi phi quá khác biệt với nữ nhân khác làm lão cảm thấy rất kích thích. Nhưng Hi phi chưa từng đưa thức ăn hay cố gắng làm vui lòng lão bao giờ.
"Ái phi, có phải hôm nay nàng... ngủ không ngon?"
"Không phải đâu." Giang Lăng cười rất giả trân, "Ta nghe nói Tuyên vương phi về kinh nên muốn đi thăm nàng một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.