Con người vốn là loài động vật mang tính xã hội rất cao, chỉ cần ngâm mình trong một bầu không khí nào đó một lúc là dễ dàng bị đồng hóa.
Ví dụ như Diệp Tư: bị ép sát vào lan can ban công, đứng yên dầm mưa mấy phút, lại bị Hà Tu cắn một cái trước mặt cả chục gương mặt nghiêng và gáy của người khác, tinh thần cậu lập tức rối loạn, hòa vào đội "hét giữa đêm như xác sống" trong ký túc.
Tiếng gào, tiếng phát tiết, tiếng cổ vũ vang khắp nơi, nhưng cậu lại thấy bản thân không muốn hét những lời đó. Trong lồng ngực như có luồng khí trào dâng, cho đến khi hai chữ ấy được cậu hét bật ra từ cổ họng, mới nghe rõ mình gọi gì.
"Hà Tu!"
Diệp Tư chẳng hiểu mình bị ma ám gì, hất tay Hà Tu ra, lưng tựa lan can, nửa người trên vươn ra ngoài mưa, hai tay chụm quanh miệng ra sức gọi tên Hà Tu.
"Hà Tu!"
"Hà Tu——"
"Hà——Tu——!"
Gào đến khi vạn vật tĩnh lặng, mọi tiếng la chỉ còn như một lớp tạp âm trắng, trong tai và trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng của chính mình.
Đêm ấy trên đường về ký túc cậu cứ lâng lâng, đầu óc thiếu oxy, chân bước loạng choạng. Cậu chỉ nhớ lúc nằm xuống giường mở điện thoại đã hơn một giờ, mùi đào trong chăn nhắc cậu nhớ Hà Tu vừa lôi cậu đi tắm bằng sữa tắm, còn gội đầu, sấy khô, pha một gói thuốc cảm nóng cho uống.
Diệp Tư gắng chút sức cuối cùng chuyển hết lời chúc may mắn trong nhóm, gửi hàng chục lần "Tiểu Giản bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725284/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.