Câu "sau này mỗi năm" có lẽ là câu nói bốc đồng nhất mà từ khi trọng sinh đến nay Diệp Tư từng nói ra. Lý trí hoàn toàn bị cảm xúc dâng trào nuốt chửng, nói xong liền thấy trống rỗng mất mát.
Cậu vốn là người không có "sau này". Lời hứa chỉ thuận miệng, đến lúc thật sự chết bất ngờ cũng chẳng thấy gì, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Hà Tu.
Hà Tu là người rất nghiêm túc, đã nói thì sẽ làm, đồng thời cũng yêu cầu người hứa với mình phải giữ lời – tính cách này Diệp Tư đã đoán ra được.
Diệp Tư khẽ thở dài, cùng Hà Tu đi mua kem, đi thật lâu mới gỡ được chút tâm trạng nặng nề.
Một giọt mát lạnh rơi xuống mu bàn tay, cậu vô thức lau, dính dính, rồi lại thêm một cục nhỏ nữa.
Cây kem mang theo suốt đường hầu như chưa ăn nay đã tan chảy.
"Haiz." Diệp Tư bất đắc dĩ bước nhanh đến thùng rác, định hắt hết phần chảy ra, nhưng cổ tay vừa lật, viên kem tròn tuột xuống hết, chỉ còn chiếc ốc quế nhẹ tênh trong tay.
Diệp Tư kinh ngạc há miệng thành chữ O.
"Mua cây khác đi." Hà Tu bước tới, "Vừa nãy cậu nghĩ gì thế?"
Diệp Tư lắc đầu: "Thôi, lát nữa xếp hàng cầm kem cũng bất tiện."
Trò tiếp theo là "Thám hiểm rừng nước". Nhìn hàng người dài dằng dặc, Diệp Tư lại thở dài: "Cho tôi cắn một miếng của cậu nhé."
Hà Tu sững lại, cúi nhìn cây kem của bản thân đã bị l**m gần hết: "Hay là cậu vẫn nên..."
Chưa nói hết câu, Diệp Tư đã nắm cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725264/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.