Hà Tu thở sâu một hơi, cúi mắt nhìn người đang gối đầu lên vai mình, khẽ nói: "Giờ tôi phải làm sao đưa cậu về ngủ đây? Cậu đứng thẳng dậy trước đi để tôi đỡ. Cậu bây giờ treo nguyên người lên tôi rồi."
"Xàm." Diệp Tư vòng chặt hai tay quanh người Hà Tu, trán cọ cọ chỗ hõm xương quai xanh, lầu bầu: "Tôi có chạm cậu đâu. Bớt nói nhiều, mau đưa tôi về ngủ đi."
Hai người dán chặt vào nhau như đang ôm trực diện. Mà hai tay Hà Tu lại bị Diệp Tư kẹp chặt hai bên người, trừ khi nhấc chân cao đá từng bước, bằng không một bước cũng khó nhích nổi.
Hơi thở của Diệp Tư phả vào hõm cổ dưới gáy Hà Tu, vừa nóng vừa ngứa. Hà Tu muốn gãi nhưng khổ nỗi chẳng có tay.
Mấy người đi phía trước đã chẳng thấy bóng. Ai nấy đều say khướt, mấy cô gái cũng buồn ngủ, chẳng ai ngoái đầu xem có ai tụt lại không.
Bốn bề chẳng còn ai, Hà Tu hít một hơi, nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: "Cậu nới tay ra chút đi, ít nhất cũng phải trả tay cho tôi, không thì hai người chúng ta phải đứng đây cả đêm đấy."
Diệp Tư không nhúc nhích, một lúc sau mới lẩm bẩm, vẫn quấn chặt: "Đến nhà chưa? Lão đại buồn ngủ chết mất."
"...Chúng ta còn chưa di chuyển, cậu không cảm thấy à?" Hà Tu thấp giọng nói.
"Hả? Cảm thấy gì?" Diệp Tư ngẩng đầu.
"Không có gì." Hà Tu thở dài, cố thoát ra nhưng Diệp Tư vốn khỏe, uống rượu xong lại càng có sức, Hà Tu giằng nửa ngày cũng không nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725256/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.