Hai người vòng qua tòa nhà bỏ hoang sau quán mì, đi cửa sau vào. Nhìn ra ngoài cửa trước thì phát hiện trên phố đã chẳng còn ai.
Cái nồi vẫn bị vứt trên đất, thật ra không nứt cũng chẳng vỡ, cảm giác vẫn còn dùng được.
Diệp Tư chạy ra nhặt lại điện thoại và cái chảo rơi bên cạnh. Chảo nặng hơn tưởng tượng, bằng gang thật, cậu bỗng hơi lo cho tính mạng của Trần Tử Hàng.
"Cậu vung trúng chỗ nào thế?" Diệp Tư hỏi, "Không phải đầu đấy chứ?"
Hà Tu ngập ngừng một chút: "Không trúng đầu, chỉ là bên hông thôi. Đại khái..." Hắn giơ tay so trên người Diệp Tư, từ vai, qua bả vai ra sau đến eo, động tác chỉ trên không, không chạm vào người cậu.
Diệp Tư kinh hãi: "Thế chẳng phải trúng nửa cái lưng rồi à?"
Hà Tu gõ gõ vào cái nồi: "Không thì sao, chảo to thế này cơ mà."
Cả hai im lặng một thoáng, rồi cùng bật cười. Hà Tu rất ít khi cười thành tiếng, hôm nay đã là lần thứ hai. Diệp Tư một tay khoác vai hắn, tay kia ôm bụng, cả con phố chỉ vang vọng tiếng cười ha ha ha của cậu.
Ông chủ quán mì đi ra, sốt ruột quát: "Thôi chưa hả, ngày đầu đi làm đã đánh nhau, mau dựng bàn ghế dậy, cái chảo mang ra sau, đầu bếp đang tìm đấy."
Ông chủ là một ông chú hơn bốn mươi, mặt mũi trông chất phác, nhưng ánh mắt lại viết rõ "không dễ chọc vào".
"Hà Tu mấy hôm nay tan ca sớm đi, muộn quá không an toàn." Ông liếc sang góc phố, hừ mắng: "M* kiếp, cái thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoc-ba-lay-loi/4725226/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.