▮Không gian mở ra. Bắt đầu dịch chuyển...▮
Lần này bóng dáng đỏ rực xuất hiện trên cái giường ngọc thạch thượng hạng. Cô lạnh lẽo mở mắt, vô số ánh sáng nhỏ lọt vào con ngươi xanh dương tựa như biển trời.
Bộ Khuyên mệt mỏi ngồi dậy, cô căng cơ, tay áo theo từng động tác mà vung lên vô cùng có quy luật.
Đôi tay như ngọc khắc nắm lấy lục lạc màu bạc trên màn mà đùa nghịch.
Bộ Khuyên ngắm nhìn lục lạc rất kĩ. Cô vô cùng trân trọng khoảnh khắc nhìn thấy của mình. Đã lâu rồi cô không nhìn được bất cứ thứ gì cả.
Màu nền này, màu bàn, màu ghế này... Cái nào cũng đẹp.
Cầu Cầu vẫn chưa chịu lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là để Bộ Khuyên mở miệng gọi: “Cầu Cầu chết băm, lên tiếng.”
▮Chào chủ nhân xinh đẹp. Đúng là bộ dáng ngài vẫn đẹp nhất...▮
“Câm miệng! Nói thêm một lời liền bay mất đuôi.” Cứ khen cô đẹp thì được cái gì đâu chứ. Phải chi khen cô xong rồi đưa cô trở về thì hay biết mấy.
Cầu Cầu vội vàng thắng lại. Nó sợ thành hồ ly tám đuôi. Nó là một con Cửu Vĩ Hồ xịn nhất trần đời nha. Không thể chặt đứt!
“Đã tìm được cách để trở về chưa?”
▮Vẫn chưa nha chủ nhân xinh đẹp. Ngài kiên nhẫn chút đi.▮ Cầu Cầu nói lời nịnh hót.
Bộ Khuyên mặc kệ nó mà lôi ra cuốn sách. Đã lâu rồi cô chưa đọc sách.
Tiểu nhị lần này không đến làm phiền.
Đợi Bộ Khuyên đọc hết quyển sách thì Cầu Cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080296/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.