Dịch: Mink *** - Tìm ra rồi! Chỗ giam giữ đệ tử của các tông môn khác ở một nơi vô cùng bí mật tại Thái Hi thánh tông. Tố Thiên Cơ đã được lão bản chỉ đường nhưng nàng cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy. Đám đệ tử này đang xếp hàng dài và đi từ từ lên đài cao ở phía trước. Trên đó có bố trí pháp khí có hình dáng là một pho tượng và kết nối với một chiếc mũ sắt. Vài tên tu sĩ đẩy một người đệ tử ngồi lên trên đài và nói: - Đội vào! - Không! Không! Đệ tử trẻ tuổi mặc áo xám, chắc tầm mười bảy mười tám tuổi. Y hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt này, y đã trải qua chuyện đáng sợ này rất nhiều lần rồi nên không muốn lại phải chịu đựng thêm nữa. Hai tên tu sĩ Chân Hồ cảnh đứng hai bên thấy thế thì đánh mắt ra dấu với nhau. Hai tên tu sĩ giữ chặt tay đệ tử này, phong bế tu vi của y và dí đầu lên trên đài cao. Thiên Lôi Tử không thay đổi sắc mặt nói: - Trong người kẻ này độc tố còn tồn dư quá nhiều, nên mới kháng cự việc điều trị. Chúng ta phải điều trị cho y mới được. Thiên Lôi Tử tỏ ra ôn hòa, cười nói: - Tiểu tử, ngoan ngoãn phối hợp với việc điều trị thì bệnh tình mới mau khỏi. Chỉ cần thanh trừ hết độc tố trong cơ thể ngươi thì bản tọa sẽ giảm bớt cường độ trị liệu, hiểu chưa? Gã vẫy tay bảo thuộc hạ: - Làm đi. - Không… Không cần… Tên đệ tử kia giãy dụa nhưng chỉ một lúc sau đã kêu lên vô cùng thảm thiết! - Khốn nạn! Quá khốn nạn! Tố Thiên Cơ chưa bao giờ cảm thấy tức giận như lúc này. Nàng mới chỉ nghe lão bản nói là Thái Hi thánh tông giam giữ đám đệ tử ở đây, nhưng không biết bọn họ bị đối xử thế nào. Bây giờ nàng nhìn thấy cảnh này, trái tim đã lạnh buốt. Bọn chúng đang làm gì? Dù là phạm nhân, cũng rất ít người phải chịu tra tấn tàn ác như vậy! Thanh niên kia chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi tốt nhất để tu luyện. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải đệ tử bình thường mà đều là đệ tử tinh anh của các môn phái. Đây đều là nhân tài tương lai của tông môn! - Không… Không… Tiếng hét hoảng sợ, tiếng khóc nức nở vang lên. Nàng nhìn thấy một cô gái mặt tròn mới mười lăm mười sáu tuổi đang vô cùng tuyệt vọng. Đám đệ tử trẻ tuổi lại có thiên phú tốt như vậy đáng lẽ phải được các sư huynh, sư tôn sủng ái nhưng Thiên Lôi Tử lại không hề đồng tình hay thương xót mà thẳng tay tra tấn. - A a a! - Dừng tay! Tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên. - Có người xông vào! - Ngăn lại nàng! Thiên Lôi Tử không biết tại sao nàng lại xông vào đến đây nhưng lúc này chỉ cần bắt được nàng thì không có chuyện gì cả! … Cùng lúc đó, thiên địa linh khí tụ hợp lại và tạo thành một trận pháp hoàn mỹ. Độc U Tôn Giả cũng có thể thở phào. Gã quay đầu nhìn thấy sắc mặt Nạp Lan Hồng Vũ đã trắng bệch thì cười ha ha nói: - Chiêu kia chắc cũng khiến ngươi tiêu hao không ít võ khí. Thật sự đáng tiếc a… - Đúng thế. Đáng tiếc không thể giết chết lão thất phu là ngươi! Nạp Lan Hồng Vũ cười lạnh nói. Lão lĩnh ngộ kiếm hai mươi ba chưa lâu nên không thể đạt tới mức độ như Kiếm Thánh sử dụng. - Lão phu không phải đang nói nói vấn đề này. Độc U Tôn Giả lắc đầu. - Ngươi chỉ có Võ Hoàng cảnh mà suýt nữa giết chết ta. Võ giả như ngươi đã có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (xưa chưa từng có ai thực hiện, sau này cũng không ai làm được) chứ? Đến cả lão phu cũng phải ghen tị. Nếu như ngươi không chết thì trăm ngàn năm nữa, vận mệnh của võ giả và tu sĩ trên đại lục này sẽ thay đổi bởi vì ngươi! Võ giả đệ thất cảnh, Võ Hoàng cảnh nhờ có ngươi mà có thể sánh ngang với tu sĩ cùng cảnh giới! Nhưng bây giờ, ngươi sẽ phải chết tại đây Gã cười nhạo nói. - Giết ta sao? Nạp Lan Hồng Vũ cười nhạt. - Ngươi đã nỏ mạnh hết đà. Chả lẽ còn có thể dựa vào ai sao? Độc U tôn giả lạnh lùng nói. - Hoặc là…. Gã nhìn về phía lão bản, ánh mắt như đang nhìn con kiến nói: - Hay là ngươi còn ảo tưởng rằng tên nhóc cảnh giới Võ Tông kia, thấp hơn ngươi hai cảnh giới có thể dẫn ngươi chạy trốn? Ngay lập tức, toàn bộ Thái Hi thánh tông bị một tòa bát quái đồ khổng lồ bao trùm. Độc U Tôn Giả cười như điên: - Nhìn thấy không? Đây chính là đại trận của tổ sư lưu lại từ thời thượng cổ truyền đến ngày nay. Đó là Tiên đạo bát quái đồ! Đừng nói là ngươi, cho dù là tiên nhân sắp phi thăng cũng không thể phá vỡ! Đương nhiên, lời nói của gã có vài phần khuếch đại nhưng dù sao trận pháp này đã truyền thừa quá lâu rồi, nên đám hậu nhân có thể lĩnh ngộ chân ý đã ít càng thêm ít. Chính vì thế bọn chúng chưa chắc đã phát huy được toàn bộ uy lực của nó. Dù là thế, nó đối phó với một võ giả thì vẫn dư sức. Nạp Lan Hồng Vũ nhìn lão bản, hỏi: - Phương tiểu tử, đi thôi, Tố trưởng lão chắc cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. - Đi làm gì? Bản lão bản còn chưa nói rõ ý đồ đến đây sao? Lão bản lắc đầu nói. - Là sao? Nạp Lan Hồng Vũ không hiểu. - Trước khi đi, ta đã nói rồi. Ta đã hỏi là có ai muốn đi san bằng Thái Hi thánh tông cùng với ta không?. Lão bản nói. - Cái gì? - Huênh hoang! Lập tức trên bầu trời Thái Hi thánh tông vang lên vô số tiếng quát mắng. Đúng lúc này, lão bản nhìn thấy bảng trao đổi mảnh vỡ thần binh. - Mảnh vỡ Tru Tiên cổ kiếm: Có thể dùng một lần. Sau khi sử dụng sẽ đồng bộ với một nhân vật trong phim đã sử dụng Tru Tiên cổ kiếm. - Mảnh vỡThảo Thế kiếm: Sử dụng một lần. Sau khi sử dụng, sẽ đồng bộ với một nhân vật trong trò chơi đã sử dụng Thảo Thế kiếm - Mảnh vỡVô Trần kiếm... - Mảnh vỡVô Trần kiếm... Hệ thống bắt lão bản tự mò chính là như thế này đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]