Đi tới cái hố lớn ở công trường lúc trước, Long đại sư dò xét trông ngóng xung quanh, ngưng thần suy tư.
Ban ngày là lúc dương khí thịnh, âm khí suy, nếu như không phải chỗ âm u lưu lại âm sát khí thì căn bản không nhìn ra dị thường ở nơi này.
Cho nên, lúc Long đại sư đi vòng vòng xem đi xem lại mấy cái hố, sắc mặt cũng dần trở nên đặc biệt cổ quái.
Mấy cái hố to lớn kia không hẹn mà hợp tạo thành bát quái, nhưng đinh sắt bị đào ra, mặt đất bị phá hư, hắn cũng nhìn không ra đây là bố trí dùng làm gì.
Có thể là trận pháp, cũng có thể là phong ấn.
Không biết được thứ tiền nhân bố trí, vậy không thể làm gì được.
Dù sao loại bố trí này cũng không thể suy đoán lung tung, nếu sai một li là đi ngàn dặm.
Trầm ngâm chốc lát, ánh mắt Long đại sư lóe lên, nhìn sang Trần Hạo đang có bộ dáng cắn hạt dưa xem phim, cười hỏi:
- Trần đại sư có nhìn ra thứ gì không?
Trần Hạo:
- Không có.
Long đại sư:
- ...
Chú mày trả lời dứt khoát như thế là muốn xem bố bị chê cười à?
Hừ, thứ không học vấn không nghề nghiệp có lẽ thực sự không nhìn ra cái gì, chỉ đến để lừa tiền mà thôi.
Trong mắt Long đại sư lóe lên một tia xem thường, nhưng sau đó cũng rối rắm.
Vốn chỉ tưởng là một nơi Âm Sát hội tụ, thi triển một cái trận pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-giup-quy-lam-vui/3195728/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.