Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Trần Hạo bị tiếng đập cửa làm giật mình tỉnh giấc.

Mơ mơ màng màng đứng lên, Trần Hạo hận không thể đem tên đang gõ cửa vứt xuống sông.

Hiện tại đã không còn đi làm rồi, làm sao còn vất vả hơn lúc còn đi làm nhỉ, mới sáng sớm, có thể để cho người ta ngủ nướng một chút hay không?

Mặc quần áo vào, sắc mặt Trần Hạo hầm hầm đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra, tất cả xúc động muốn mắng người đều phải nuốt trở về.

Đứng trước cửa là một người phụ nữ, chính là Bạch Như.

Hai ngày không gặp, Bạch Như cũng không có gì thay đổi nhiều, tướng mạo vẫn xinh đẹp và gợi cảm như thế.

Đương nhiên, Trần Hạo cũng không phải bởi xinh đẹp mà không mắng người, mà quan trọng là đây là khách hàng của hắn, thân là đại sư, mở miệng nói tục còn ra thể thống gì? Khí độ đại sư còn cần không? Hình tượng đại sư còn cần không?

- Sao cô lại tới đây?

Trần Hạo tuy rằng sẽ không mắng chửi người gây tổn hại đến hình tượng đại sư mà mình xây dựng, nhưng mới sáng sớm có người đến chặn cửa thế này thì cũng phải ra vẻ đại sư một chút. Tuy rằng cô là khách hàng, thế nhưng cho dù là ăn mày, làm việc hay không là do hắn quyết định, người khác làm sao có thể ép buộc được? Cô bá đạo như thế, đây là đang muốn ép bản đại sư làm việc hay sao?

Bạch Như hé miệng cười:

- Đương nhiên là đến mời đại sư giải quyết vấn đề công trường Thanh Khê Sơn rồi.

Trần Hạo hỏi:

- Cô đã tìm được tượng thần phật kia rồi?

Bạch Như nói:

- Tìm thì tìm được rồi, thế nhưng những vật này cũng không dễ lấy như thế, hiện tại còn đang thỏa thuận, phỏng chừng hai ngày nữa mới có thể đưa tới.

Trần Hạo khó chịu, thứ trọng yếu nhất cũng không có, giải quyết thế vẹo nào?

- Vậy sau khi tìm được rồi hãy đến tìm tôi.

Trần Hạo tiện tay muốn đóng cửa.

Bất quá Bạch Như hơi nghiêng thân chặn lại, nghiêm túc nói:

- Đại sư, tôi cần anh giúp đỡ.

Trần Hạo tức giận:

- Tôi đã nói với cô rồi, đồ chưa chuẩn bị xong thì tôi giúp cô bằng cách nào?

Bạch Như nói:

- Những thứ kia thì không cần gấp, thế nhưng lần này anh phải giúp tôi, nếu không việc lần này đúng là làm tôi tức chết.

Trần Hạo không hiểu ra sao, cô gái này đang nói gì thế nhỉ?

Bạch Như không dám giấu diếm nữa, vội vàng đem sự việc nói ra, Trần Hạo lúc này mới chợt hiểu.

Cái gọi là tập đoàn Song Long, cũng không phải tập đoàn của một gia tộc, mà là hai gia tộc cùng quản lý, song long sở dĩ lấy tên Song Long, cũng chính là hai người có cổ phần nhiều nhất trong tập đoàn Song Long.

Hai người này, một người tên là Bạch Cảnh Long, một người tên là Tiết Long Kỳ, cả hai đều là bạn nối khố cởi truồng tắm mưa chơi thân với nhau từ bé, sau khi lớn lên, chí hướng hai người mở rộng, hơn nữa đồng tâm hiệp lực, nhiều lần trải qua vô vàn khó khăn lúc này mới sáng lập tập đoàn Song Long, từ cái tên cũng có thể thấy được tình nghĩa của hai nhà.

Thế nhưng quan hệ cho dù tốt đến mấy một khi dính đến lợi ích đều không thể kiên trì lâu dài, tiền kiếm được càng nhiều, mục tiêu phấn đấu không còn giống nhau nữa, Song Long từ đó cũng xuất hiện tấm ngăn cách, tuy rằng ngoài mặt vẫn còn duy trì quan hệ thân thiết, thế nhưng tranh đấu kì thực đã bắt đầu.

Thế hệ trước đều là cáo già, hơn nữa đích xác có một tia lo lắng tình nghĩa cũ, không có quá gay gắt, thế nhưng đời kế tiếp, tranh chấp liền xuất hiện.

Con gái Bạch Cảnh Long Bạch Như, con trai Tiết Long Kỳ Tiết Xông, chính là hai đối thủ một mất một còn, mỗi người trong tập đoàn phụ trách một bộ phận sinh ý đời trước, không ngừng đánh nhau chết sống, dùng thực lực để chứng minh nhà nào mới là chủ lực của tập đoàn Song Long trong tương lai.

Lần này khai phá Thanh Khê Sơn là quyết sách trọng đại của tập đoàn Song Long, quyết định tập đoàn Song Long có thể tiến lên một bước hay không, thế nhưng vào lúc đang căng thì đứt dây đàn, thậm chí còn xảy ra sự tình liên quan đến mạng người, công trình đành phải ngâm nước nóng vô kỳ hạn.

Phiền phức này vô cùng lớn, nếu như xử lý không tốt, lợi ích tập đoàn Song Long không chỉ phải tổn thất lớn, tương lai phát triển cũng sẽ gặp ngăn trở không nhỏ, đây là việc cao tầng tập đoàn Song Long không muốn nhìn thấy.

Sau khi vài lần thất bại trong việc giải quyết vấn đề ở Thanh Khê Sơn, nhất thời một tờ giấy hiệp nghị xuất hiện.

Song Long đưa ra hứa hẹn, nếu ai có thể giải quyết được vấn đề công trường Thanh Khê Sơn thì tập đoàn Song Long trong thời gian tới sẽ do nhà đó làm chủ.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, Bạch Như và Tiết Xông tự nhiên sẽ không bỏ qua, cả hai liền bắt đầu thi triển thủ đoạn.

Bạch Như đem hi vọng ký thác vào trên người Trần Hạo, mà Tiết Xông cũng từ vùng khác mời một vị cao nhân.

Nguyên bản Tiết Xông không thành công mời vị cao nhân kia, làm cho Bạch Như còn có thời gian chuẩn bị, thế nhưng không biết vì sao vị cao nhân kia đột nhiên đáp ứng, đồng thời hôm nay đã tới rồi, muốn đi công trường Thanh Khê Sơn để thăm dò tình huống.

Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, nếu để cho Tiết Xông đi thăm dò trước thì Bạch Như có lẽ sẽ thua, Bạch Như cũng không dám đánh cuộc vị cao nhân không biết tên này có phải là một tên lừa gạt hay không. Lúc này cô mới vô cùng sốt ruột sáng sớm chạy đến đây gặp Trần Hạo.

Điều cô muốn làm, chính là phải để cho Trần Hạo xuất hiện trước tên cao nhân kia, như vậy cho dù cao nhân tới, vậy cũng phải để cho Trần Hạo giải quyết trước, nếu như Trần Hạo giải quyết không được thì mới đến lượt cao nhân, đây chính là tiên cơ.

Nghe xong những điều này, Trần Hạo còn có thể nói cái gì đây?

Ân oán danh môn vọng tộc a, thứ này trên phim không biết đã coi bao nhiêu lần rồi. Lần này chính mình lại được trải nghiệm một hồi.

Giữa lúc Trần Hạo đang chuẩn bị nói, điện thoại Bạch Như vang lên.

Vừa nhìn vào điện thoại, sắc mặt Bạch Như hơi đổi, vội vàng bắt máy:

- Xảy ra chuyện gì... Cái gì? Được, tôi biết rồi.

Trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt Bạch Như sáng quắc nói:

- Trần đại sư, cao nhân Tiết Xông mời đã đến đây, phỏng chừng rất nhanh sẽ tới tập đoàn Song Long, đại sư, chúng ta không còn thời gian do dự, mời đại sư trợ giúp tiểu nữ tử lần này, chỉ cần thành công, thù lao tôi có thể trả ba trăm vạn.

Trần Hạo biết không thể giả bộ nữa, khó khăn lắm mới có sinh ý lớn thế này, cơm đưa tận miệng rồi nếu như còn để người khác đoạt thì mặt mũi bản đại sư biết để ở đâu?

- Ok, để tôi chuẩn bị một vài thứ cùng cô đi gặp vị cao nhân kia.

Trần Hạo quyết đoán đáp ứng.

Rất nhanh thu thập đồ đạc, Trần Hạo ôm mèo mun đang nằm sấp tiêu hóa sau khi tự giải quyết buổi sáng, đi theo Bạch Như rời khỏi phòng cho thuê.

Xe chạy vù vù trên đường.

Gần mười phút sau, Khi Trần Hạo cùng Bạch Như đi tới phía dưới một cái tòa cao ốc mấy chục tầng, mấy chiếc siêu xe đồng dạng cũng dừng lại.

Bạch Như nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trầm xuống hừ lạnh một tiếng. Hiển nhiên không nghĩ tới, vội vã đi như vậy lại còn để cho Tiết Xông đuổi theo kịp.

Trần Hạo ngược lại không có vấn đề.

Hắn là loại đại sư dùng hệ thống để quật khởi, ngược lại rất muốn biết cao nhân tu hành chân chính sẽ có bộ dáng như thế nào.

Từ trên xe bước xuống, Trần Hạo liền thấy trận thế Tiết Xông mạnh hơn Bạch Như nhiều.

Mấy tên bảo vệ mặc tây trang đeo cà-vạt, một nữ thư ký xinh đẹp trước lồi sau vểnh, ngay cả Tiết Xông thoạt nhìn cũng tuấn lãng bất phàm, khí chất phú gia công tử thể hiện ra không sót chút nào.

Chỉ nói đến khí thế thì phe kia đã hơn một bậc rồi!

Trần Hạo thầm thở dài một tiếng, sau đó lại thấy một người mặc bộ trường sam xanh đậm, chừng bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, giữ lại một nhúm tóc húi cua nhỏ, trong tay miết lấy một chuỗi hạt châu mã não, nam tử được Tiết Xông cung kính mời ra.

- Ai ui, đây không phải là Bạch Như muội muội sao, thực sự đúng là trùng hợp nha.

Tiết Xông mỉm cười cười, ngữ khí ôn hòa, tư thái bộ dáng này như ngư một người anh trai vậy.

Bạch Như hé miệng cười:

- Đúng là trùng hợp, em mới vừa tìm được một vị đại sư giải quyết vấn đề Thanh Khê Sơn, thế nào, Xông ca cũng mời đến một vị cao nhân sao?

Đại sư?

Ánh mắt Tiết Xông đảo qua mấy người bên cạnh Bạch Như, từ trên người Trần Hạo đánh giá một chút.

Tuổi còn trẻ, tướng mạo bình thường, không có khí độ, không có phong phạm, ánh mắt hắn không thèm nhìn tiếp nữa

Tiết Xông thuận tiến liếc mắt nhìn ngực của nữ thư ký một cái, khẽ cười, trong lòng khinh thị.

Người như thế này cũng gọi là đại sư? Nhìn cứ như thằng lưu manh đầu đường xó chợ ấy, xem ra lần này, là ta thắng.

- Ha ha, Như muội, em từng bị người ta lừa đến hai lần rồi, lần này phải cẩn thận một chút nha.

Tiết Xông ra vẻ thiện ý nhắc nhở một câu, sau đó đưa tay mời nam tử tóc húi cua đi tới cửa chính cao ốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.