“Đúng là thầy đã làm theo lời tôi nói, nhưng chưa có đạt tới hiệu quả mà tôi mong muốn.” Tô Mạch nói bằng giọng âm trầm mà đến chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra.
“Chưa đạt tới hiệu quả mà cậu muốn?” Ngô Tu Viễn biết ngay là cậu ta gọi cho mình khẳng định không phải chuyện gì tốt “Vậy cậu còn muốn tôi làm gì nữa?! Bởi vì chuyện cậu sai tôi làm, cậu có biết tình cảnh của tôi bây giờ có bao nhiêu khó khăn không? Bản thân cậu đã như vậy rồi, còn nhất định muốn hại tôi phải rơi vào kết cục giống như cậu sao?!”
“Chỉ cần trong lòng tôi không dễ chịu, thầy và Mộc Cẩn cũng đừng hòng yên ổn!” Tô Mạch phẫn nộ rống lớn nói “Bởi vì đây là các người nợ tôi!!”
“Bọn tôi nợ cậu cái gì?” Ngô Tu Viễn cũng phẫn nộ, anh ta phản bác nói “Tất cả kết quả này đều là cậu tự mình gây ra! Nếu không phải vì cậu muốn đoạt giải nên sao chép tranh của Mộc Cẩn, còn đem tranh giao cho tôi cầm đi dự thi, Mộc Cẩn cũng sẽ không quyết liệt với cậu. Nếu không phải sau khi đoạt giải cậu tuyên truyền mình khắp nơi, hơn nữa còn vu khống Mộc Cẩn sao chép tranh của mình, thì tại sao Mộc Cẩn sẽ công khai chứng cứ cậu sao chép chứ?! Em ấy đã cho cậu cơ hội rồi, là bản thân cậu có chết cũng không chịu nhận sai!”
“Còn tôi nợ cậu cái gì?!” Ngô Tu Viễn tiếp tục quát “Ngay từ đầu là cậu câu dẫn tôi trước, lúc tôi muốn giải trừ quan hệ với cậu, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-gian-lan-cua-phao-hoi/962442/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.