Nhưng mà Cố Thiệu lại không có gan đó. Mắt nhìn thấy sắc mặt của Tần tiên sinh càng lúc càng kém, Cố Thiệu kinh hãi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Tần tiên sinh tức đến bốc khói: “Mang sách theo!”
“…Vâng.” Cố Thiệu ủ rũ quay vào, lấy quyển ‘Thượng Thư’ trên bàn ôm ra ngoài.
Tần tiên sinh cũng không biết đây là thứ mấy ông lắc đầu. Lòng ông làm sao có thể không hận? Nhưng là thí sinh được trời chọn, dù ông không cam tâm cũng phải thừa nhận.
Chỉ mong Cố Thiệu đừng để ông thất vọng.
Vài học trò trong phòng thì thầm nói chuyện riêng. Thật ra họ cũng rất hiếu kì, thường ngày tính khí của Tần tiên sinh rất tốt, từ trước đến nay sẽ không tùy tiện phạt người khác. Hôm nay không cho người khác mặt mũi như này, vẫn là lần đầu tiên.
Chỉ là không đợi bọn họ lẩm bẩm quá lâu, Tần tiên sinh liền cầm roi mây lên, không nặng không nhẹ gõ lên bàn: “Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói.”
Bên trong phòng ngay lập tức im lặng. Ai cũng không muốn ra ngoài cùng Cố Thiệu, nói cho cùng thì họ cũng cần mặt mũi.
Lớn như thế rồi mà vẫn bị tiên sinh phạt đứng, có mất mặt không chứ? Cố Thiệu một mình phạt đứng bên ngoài vẫn có chút tủi thân.
Hắn cầm sách, không vui nói với hệ thống: “Dựa vào đâu mà thầy chỉ phạt một mình ta?”
Hệ thống: “Ta đã ngại nhắc nhở ngươi rồi, trong trường này, chỉ có mình ngươi là đến trễ.”
“Nhưng ta có lý do mà.”
Hệ thống thật sự không muốn cùng hắn tranh cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ep-ta-thi-khoa-cu/3832531/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.